Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên đứng lên, nàng nhìn về phía Mạc Phi Lê cùng Lạc Thanh Lưu, nói: "Chuyện này xem ra, ta cần phải đi thăm dò một chút, cáo từ."
"Sùng Hoa. . . . . ."
Lạc Thanh Lưu vội đứng lên, muốn chạy đuổi theo.
Lại bị Mạc Phi Lê chặn lại, "Để nàng đi đi, hiện tại ngươi có nói gì, nàng cũng sẽ không tin tưởng."
"Nhưng. . . . . ." Lạc Thanh Lưu chần chờ, "Nàng hiện tại cái gì cũng không nhớ, muốn đi thăm dò thế nào?"
Mạc Phi Lê bưng ly rượu lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua miệng chén. . . . . .
"Phi Lê, ngươi cái gì cũng tốt, chính là quá mức trầm mặc, khiến cho ta cũng không biết nói cái gì cho phải."
Lạc Thanh Lưu nhướn người ra, nhìn phía bên ngoài, Âu Dương Sùng Hoa từ lâu đã biến mất ở trong viện. . . . . .
"Tốt lắm, hiện tại muốn đuổi theo cũng đuổi theo không kịp, nhưng Sùng Hoa là lâu chủ, cũng một năm rồi, chuyện lớn nhỏ trong lâu chẳng lẽ còn muốn một mình ta làm lụng vất vả?"
Lạc Thanh Lưu bụng đầy bực tức, nàng cực khổ một năm, thật vất vả mới đợi được Âu Dương Sùng Hoa trở lại.
Nhưng bây giờ. . . . . .
"Ngươi yên tâm đi, nàng sẽ rất nhanh trở lại."
Mạc Phi Lê bình tĩnh mà tự tin, trên mặt hắn mơ hồ mang theo ý cười.
Lạc Thanh Lưu nghi ngờ nhìn Mạc Phi Lê, thấy hắn như vậy, cũng ngưng lại lời nói.
"Trần Yên."
"Có thuộc hạ."
Lạc Thanh Lưu vừa nói xong, một vị thiếu nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411452/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.