Âu Dương Sùng Hoa bất giác cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp. . . . . .
Trong nháy mắt trong miệng nồng đậm vị rượu, khác với Bạch Cửu đã uống trước đây, rượu Nguyệt Hương này không cay, thậm chí còn có một phần ngọt, uống ở trong miệng, mùi rượu tựa như chảy qua kẽ răng rất lâu mới chậm rãi trượt vào cổ họng, không xuống bụng…
Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, nhìn ly rượu trong tay, như có chút ngoài ý muốn.
"Nguyệt Hương có phải rất ngon không?"
Tất cả Lạc Thanh Lưu đều thấy rõ ràng, Âu Dương Sùng Hoa hơi ngạc nhiên, tự nhiên cũng chưa trả lời liền.
"Rượu rất đặc biệt."
Âu Dương Sùng Hoa mấp máy môi, tựa hồ cảm thấy vị ngọt còn lưu lại trong miệng.
"Đương nhiên được rồi, Nguyệt Hương hao tốn tâm huyết của ta và Mạc Phi Lê không ít."
Lạc Thanh Lưu tự tin nói, đồng thời lại rót đầy chén cho hai người.
"Mặc dù là rượu ngon, nhưng cũng không thể uống nhiều, Thanh Lưu đặc biệt là ngươi, càng không thể uống nhiều."
Mạc Phi Lê nói xong, cầm lấy bình rượu trong tay Lạc Thanh Lưu.
Lạc Thanh Lưu kinh ngạc nhìn bầu rượu bị đoạt đi, một lúc sau mới trở lại bình thường, cười nói: "Ha ha, Mạc Phi Lê, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là thích lo chuyện bao đồng."
"Tốt hay xấu, trong lòng ngươi biết rõ, lâu chủ, thật ra thì Thanh Lưu nàng. . . . . ."
Mạc Phi Lê xoay người, vừa muốn nói gì, lại bị Lạc Thanh Lưu ngăn lại.
"Được rồi, đừng nói chuyện của ta nữa, ngươi nói một chút về chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411451/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.