Âu Dương Sùng Hoa theo Lạc Thanh Lưu bước lên thuyền, nàng nhìn mặt sông, Lạc Thanh Lưu nói con sông này tên là Lạc Hà.
Con sông này lớn nhất kinh thành, đừng thấy ban ngày sông này hiếm khi có người, nhưng trời vừa tối sẽ trở thành nơi xa hoa truỵ lạc, tiếng đàn tiếng hát khắp nơi.
Âu Dương Sùng Hoa nghe Lạc Thanh Lưu nói, mơ hồ cảm giác được bản thân mình đối với Lạc Hà có phần quen thuộc.
Giống như mình từng đã đến đây rồi.
Trí nhớ của bản thân rất mông lung, không rõ ràng, nàng cũng không suy nghĩ nữa.
Về phần Lạc Thanh Lưu nói thêm cái gì, nàng cũng không quan tâm.
Ngược lại, Mạc Phi Lê lại khiến cho nàng hiếu kỳ.
Vì sao Mạc Phi Lê biết được một năm sau, Âu Dương Sùng Hoa sẽ mất trí nhớ.
Chẳng lẽ Mạc Phi Lê cũng đã biết nàng vốn dĩ không phải là Âu Dương Sùng Hoa rồi sao?
Từ trong miệng Lạc Thanh Lưu, Âu Dương Sùng Hoa cũng biết thì ra là thân thể nhìn yếu đuối này lại có võ công thâm hậu.
Chỉ tiếc, nàng trừ vật lộn, chưa bao giờ tiếp xúc qua “nội công” trong truyền thuyết.
Hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy ở trong thân thể này cất giấu nội công bí ẩn.
Có lẽ là nàng không phải chính chủ nhân thân thể này, cho nên mới không cảm thấy.
Hiện tại, xem ra cũng chỉ có thể gặp Mạc Phi Lê.
Giương mắt, thấy là cảnh sắc xinh đẹp của Lạc Hà, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ giống như được dát vàng, gió nhè nhẹ thổi. . . . . .
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411449/chuong-119.html