Hơi thở kia đột nhiên tới gần, làm Âu Dương Sùng Hoa dù đang ngủ mê man, lại bất ngờ mở mắt. . . . . .
Đôi mắt đột nhiên mở ra, đôi mắt chứa nước trong veo, ánh mắt lấp lánh. . . . . .
Mực Ngạo Đình mím chặt cánh môi hơi giật giật, đáy mắt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng mà trên mặt lại vẫn như cũ không chút gợn sóng.
Tay hắn duỗi phía trước cũng không lấy về, ngược lại lại bình tĩnh tự nhiên đặt trên gò má của Âu Dương Sùng Hoa . . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa vốn cảm thấy đầu hỗn độn, khi hắn đụng chạm đã dần dần hồi phục.
Tay của hắn thật lạnh, thậm chí có chút giống hàn băng, nhưng bây giờ đối với cả người đều nóng như nàng mà nói, không thể nghi ngờ đây là biện pháp hạ sốt tốt nhất .
"Nghe nói nàngi bị bệnh, trẫm tới đây xem một chút."
Âm thanh Mặc Ngạo Đình hết sức trầm nhã, giống như ánh trăng dịu dàng, nhưng lại đủ để cho nàng nghe rõ.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ chớp mắt, nam nhân tự xưng là “trẫm” này, thì ra chính là đầu sỏ hại nàng thành như vậy.
Thật là không hổ người đứng đầu một nước, vô cùng thong dong bình tĩnh, chỉ sợ nếu như nàng chết rồi, gương mặt hắn chắc cũng không thay đổi.
Ánh mắt lạnh lùng, không thấy một chút gợn sóng, tròng mắt thật sâu, giống như đầm sâu không nhìn thấy đáy. . . . . .
Mặc Ngạo Đình chợt cười, cười đến mức không biết phải làm sao, kí ức lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411447/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.