Đem tóc từ trên tay phất nhẹ, Âu Dương Cẩm Nguyệt vuốt vuốt búi tóc, trên mặt vẫn là loại cao quý ung dung như trước đây, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua cung nữ nằm trên mặt đất, đáy mắt cười lạnh, "Bổn cung ghét đôi mắt này của ngươi, móc mắt đi."
Hồng Diệp ngây người, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Thân thể đang bị hai thái giám nhấc lên, Hồng Diệp đột nhiên thanh tỉnh, ánh mắt nhìn thẳng Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Nàng run rẩy, ngay cả một lời van xin, mà nói cực kỳ đau đớn: "Hoàng hậu…tha mạng, hoàng hậu…. tha mạng a."
Có lẽ là bản năng muốn sống, nên Hồng Diệp lại cố gắng giãy dụa tránh hai tiểu tháu giám, bò đến dưới chân của Âu Dương Cẩm Nguyệt, nắm lấy tay của nàng, liều mạng cầu xin tha thứ.
Âu Dương Cẩm Nguyệt mới vừa cầm ly trà trong tay giữa lúc Hồng Diệp cầu xin tha thứ, lập tức hung hăng ném ly trà vào mặt Hồng Diệp.
Đáy mắt nàng xẹt qua tia hung ác, giọng nói lại cực kỳ ôn hòa: "Tha mạng? Bổn cung cũng không muốn mạng cho ngươi, ngươi cầu xin tha mạng làm gì." Dứt lời, phất phất tay, đáy mắt sắc bén, hướng hai thái giám quát lên: "Còn không đưa con tiện nhân chướng mắt này đi cho bổn cung, chẳng lẽ muốn để Bổn cung tự mình làm?"
Hai thái giám cũng không dám trì hoãn, cưỡng ép đem Hồng Diệp đi.
Nước mắt và máu lẫn lộn trên gương mặt dịu dàng của Hồng Diệp, nàng tuyệt vọng ——
Nàng cũng không phải là cung nữ đầu tiên bị Âu Dương Cẩm Nguyệt đối xử như thế này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411445/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.