Trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Cẩm Nguyệt hiện đầy lo lắng, tiếng mưa rơi tựa như đóm lửa phẫn nộ cháy hừng hực trong lòng nàng.
Bên trong cả tòa Phượng Linh cung im vắng thanh tĩnh, cung nữ hầu hạ lo lắng trùng trùng, e rằng sẽ gặp phải tai họa bất ngờ.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn như ôn hòa nhưng kì thực rất ác độc, ở trong hoàng cung ai cũng e ngại nàng.
Ngân Nguyệt bưng ly trà, nơm nớp lo sợ tiến lên, nàng nhìn thấy cung nữ thái giám, không biết làm sao lại quỳ trên mặt đất.
"Hoàng Hậu, trà đến!"
Đưa tách trà đến trước người của Âu Dương Cẩm Nguyệt, Ngân Nguyệt thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn chủ tử.
Âu Dương Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh lệ nhìn Ngân Nguyệt, "Thế nào, dù sao cũng là người một nhà, tại sao không dám ngẩng đầu lên nhìn Bổn cung?"
“Không nghe Hoàng hậu hỏi sao? Các ngươi ngây ngốc quỳ ở đây làm cái gì, còn không mau trả lời!"
Ngân Nguyệt hơi thẳng người lên, nhìn về phía cung nữ nạt nhỏ.
"Hoàng hậu bớt giận, hoàng hậu bớt giận."
Từng người một, chẳng những không có một ai dám ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, ngược lại đầu càng cúi thấp hơn.
"Ba…!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt giơ tay đánh xuống trên án kỷ (bàn dài để văn kiện),cung nữ, thái giám sợ tới mức cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất, hô: "Hoàng hậu bớt giận, hoàng hậu bớt giận…."
Âu Dương Cẩm Nguyệt âm lãnh đảo qua những cung nữ luôn miệng xin nàng bớt giận kia, nhưng nàng phải như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411444/chuong-114.html