Rất lâu sau Ngân Tụ mang theo thái giám tổng quản Trường An, vội vã đến xem Âu Dương Sùng Hoa Âu Dương Sùng Hoa nhìn tay cầm phất trần của Trường An, nhìn những thiếu nữ đi theo phía sau hắn, rồi lại nhìn Ngân Tụ. "Trường An công công, ngài mau xem tiểu thư đi." Trong mắt Ngân Tụ chứa đựng lệ, lo lắng nói với Trường An. Trường An vung vẩy phất trần, hắn tiến lên trước một bước, đi tới trước giường hẹp, khom người, hỏi: "Tiểu thư Sùng Hoa, ngài không sao chứ?" Nghe lời nói của Trường An thì con ngươi của Âu Dương Sùng Hoa khẽ động, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp một cái, đáy mắt trong suốt, hiện lên một tia thờ ơ lạnh lẽo. Trong lòng Trường An không khỏi giật mình, thần sắc này khiến cho hắn có chút rùng mình. “Tiểu thư Sùng Hoa”. "Ngươi là ai?" Lời nói nhàn nhạt, lại phá vỡ không gian im ắng, kinh hãi mọi người ở đây. Trường An nhìn xuống, tỉ mỉ quan sát Âu Dương Sùng Hoa, tựa hồ đang tìm tòi cái gì. "Tiểu thư Sùng Hoa, nô tài là Trường An, chẳng lẽ tiểu thư ngủ mê không nhớ?" Trường An cong người xuống, lại gần Âu Dương Sùng Hoa. Đôi mắt đen của Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nhìn Trường An, đó là một ánh mắt hoàn toàn tinh khiết không nhiễm một tia tạp chất. Trường An bất chợt đứng thẳng, xoay người lại sai người đi tìm thái y đến bắt mạch cho Âu Dương Sùng Hoa. Âu Dương Sùng Hoa không nói dối, trong thần sắc của nàng, Trường An không nhìn ra là nàng đang nói dối. Ngân Tụ ở bên cạnh nghe được sợ tới mức ngây người. Ngược lại, Âu Dương Sùng Hoa chỉ lẳng lặng nhìn gian phòng trong chốc lát có chút rối loạn. . . . . . Sau nửa canh giờ, thái y chẩn đoán bệnh, kết luận là, Âu Dương Sùng Hoa bị giật mình quá độ dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Đối với kết quả này, Trường An lập tức rời đi, về phần đi nơi nào, Âu Dương Sùng Hoa cũng không biết. Chẳng qua nàng có dự cảm xấu, Trường An lại có thể tin lời chẩn bệnh của thái y. Nhưng có lẽ nhất định có liên quan đến thương thế trên nguòi của mình. Vốn là trong phòng huyên náo, ngay lập tức chỉ còn nàng và Ngân Tụ. Ngân Tụ khóc, nàng nhìn vẻ mặt không biết gì của Âu Dương Sùng Hoa, tự trách mình không chăm sóc tốt cho Âu Dương Sùng Hoa. "Cô lại đây." Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay, vẫy tay kêu Ngân Tụ. Ngân Tụ di chuyển, đi tới trước người Âu Dương Sùng Hoa, nàng ngồi xổm người xuống, nửa quỳ trước giường, khóc thút thít nói: "Ngân Tụ thật xin lỗi tiểu thư, thật xin lỗi phu nhân, thật xin lỗi…" "Được rồi, trước tiên cô đừng khóc nữa, nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra với tôi?” Âu Dương Sùng Hoa chỉ thương thế trên người mình, hỏi Ngân Tụ. Vừa rồi thật ra thì nàng có hỏi thái giám tên Trường An, chỉ tiếc, Trường An cũng không cho nàng bất kỳ câu trả lời nào. Ngân Tụ lau nước mắt, ngẩng đầu lên, xuyên qua một tầng sương mù mỏng, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, lại nức nở. "Cô tên là Ngân Tụ sao?" Thanh âm của Âu Dương Sùng Hoa vẫn có chút khàn khàn, dù sao nàng hiện tại vô cùng suy yếu. "Dạ, tiểu thư, nô tỳ tên là Ngân Tụ, là nha hoàn thân cận của người." Ngân Tụ thật vất vả mới hết khóc, nàng bắt trả lời từng câu hỏi của Âu Dương Sùng Hoa. Âu Dương Sùng Hoa cẩn thận lắng nghe Ngân Tụ trả lời. Cho đến giờ phút này, nàng không thể không thừa nhận, mình thật sự là xuyên qua thời không. Mà, nơi này còn gọi là Lung Nguyệt quốc. Khiến cho nàng kinh ngạc nhất chính là thân phận của nàng bây giờ, nàng là một thiếu nữ tên là Âu Dương Sùng Hoa. Âu Dương Sùng Hoa là tam tiểu thư Âu Dương gia của vương triều Lung Nguyệt, mà nhị tiểu thư Âu Dương gia - Âu Dương Cẩm Nguyệt lại là hoàng hậu của vương triều Lung Nguyệt, mà Sùng Hoa còn có hôn ước với Cửu Vương gia. Ngân Tụ giải thích có chút không rõ ràng cụ thể, trong đó có rất nhiều chuyện là Âu Dương Sùng Hoa tự mình phỏng đoán. Hiện tại nàng chỗ nàng đang ở là hoàng cung, về phần lí do Cửu Vương phi tương lai là nàng vì sao lại ở hoàng cung thì nghe Ngân Tụ nói, một năm trước, vào thời điểm Âu Dương Sùng Hoa sắp trở thành Cửu Vương Phi, thì Cửu vương gia lại bị phái đi biên quan đánh giặc. Vốn là chờ Cửu vương gia từ biên quan trở về thì Âu Dương Sùng Hoa có thể trở thành Cửu vương phi. Hai tháng trước tiên đế băng hà, tân hoàng đế Mặc Ngạo Đình lên ngôi xưng đế. Nửa tháng trước, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên bị mang vào hoàng cung. "Sau đó thì sao? Tại sao hiện tại tôi lại ở chỗ này, tại sao hoàng thượng muốn tổn thương tôi như thế?" Âu Dương Sùng Hoa nhìn vết thương trên người, vốn nên là Cửu Vương Phi Âu Dương Sùng Hoa, tại sao lại bị hoàng thượng giam lỏng ở trong hoàng cung? Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "Thật ra thì tiểu thư không phải do hoàng thượng dẫn vào trong cung , là hoàng hậu cùng đại phu nhân, lừa tiểu thư tới." Ngân Tụ vừa lau nước mắt không ngừng chảy xuống, vừa nói. "Cô nói là Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng Âu Dương đại phu nhân?" Âu Dương Sùng Hoa trợn to hai mắt, nàng càng hồ nghi. "Đúng vậy, về phần nguyên nhân gì không có ai biết, tiểu thư, rất nhiều chuyện Ngân Tụ cũng không biết, hiện tại chỉ hy vọng Cửu vương gia có thể nhanh chóng chiến thắng, trở về cứu người ra ngoài. Thật ra thì người bởi vì Cửu vương gia cho nên mới bị hoàng thượng đánh.” Ngân Tụ đứng lên, đi tới, nhỏ giọng, lại nói: "Hoàng thượng chắc là thích tiểu thư, từ khi tiểu thư vào hậu cung, hoàng thượng cũng hết sức sủng ái tiểu thư. Chỉ là, lần này hoàng thượng lại muốn cưỡng bức tiểu thư, tiểu thư khóc gọi tên Cửu vương gia, hoàng thượng tức giận, mới đánh tiểu thư." Ngân Tụ nói cảm nhận của chính mình mấy ngày nay, hoàng thượng nếu không phải thích tiểu thư, thì tại sao khi nghe tiểu thư gọi tên Cửu vương gia, liền nổi giận đến đánh tiểu thư? Nhưng mà, hoàng thượng tại sao lại thích tiểu thư? Âu Dương Sùng Hoa không nghĩ tới mình lại có thể ở trong tình huống phức tạp như vậy. Việc này, khẳng định hoàng thượng muốn “hoành đao đoạt ái”, đoạt vị hôn thê của đệ đệ mình. Con người xấu xa như thế, nàng sao có thể để cho hắn nguyện ý?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]