Rất lâu sau Ngân Tụ mang theo thái giám tổng quản Trường An, vội vã đến xem Âu Dương Sùng Hoa
Âu Dương Sùng Hoa nhìn tay cầm phất trần của Trường An, nhìn những thiếu nữ đi theo phía sau hắn, rồi lại nhìn Ngân Tụ.
"Trường An công công, ngài mau xem tiểu thư đi."
Trong mắt Ngân Tụ chứa đựng lệ, lo lắng nói với Trường An.
Trường An vung vẩy phất trần, hắn tiến lên trước một bước, đi tới trước giường hẹp, khom người, hỏi: "Tiểu thư Sùng Hoa, ngài không sao chứ?"
Nghe lời nói của Trường An thì con ngươi của Âu Dương Sùng Hoa khẽ động, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp một cái, đáy mắt trong suốt, hiện lên một tia thờ ơ lạnh lẽo.
Trong lòng Trường An không khỏi giật mình, thần sắc này khiến cho hắn có chút rùng mình.
“Tiểu thư Sùng Hoa”.
"Ngươi là ai?"
Lời nói nhàn nhạt, lại phá vỡ không gian im ắng, kinh hãi mọi người ở đây.
Trường An nhìn xuống, tỉ mỉ quan sát Âu Dương Sùng Hoa, tựa hồ đang tìm tòi cái gì.
"Tiểu thư Sùng Hoa, nô tài là Trường An, chẳng lẽ tiểu thư ngủ mê không nhớ?"
Trường An cong người xuống, lại gần Âu Dương Sùng Hoa.
Đôi mắt đen của Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nhìn Trường An, đó là một ánh mắt hoàn toàn tinh khiết không nhiễm một tia tạp chất.
Trường An bất chợt đứng thẳng, xoay người lại sai người đi tìm thái y đến bắt mạch cho Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa không nói dối, trong thần sắc của nàng, Trường An không nhìn ra là nàng đang nói dối.
Ngân Tụ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411439/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.