Một tia hoảng sợ xẹt qua trong đầu, Âu Dương Sùng Hoa lớn tiếng gào thét: "Mặc Âm Trần, cho dù ngươi có được tất cả, ta nhất định cũng sẽ không quên những chuyện mà ngươi đã gây ra cho ta, ta không buông tha, ta tuyệt đối sẽ không buông tha!"
Mặc Âm Trần cúi người, hôn lên đôi môi đang khép mở của Âu Dương Sùng Hoa.
"Sùng Hoa, hãy để cho chúng ta chân chính bắt đầu lại lần nữa! "
Nước mắt đông lại, như thủy tinh ở trong không khí chậm chạp lăn xuống.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn một màn này,thì không cách nào quên được chuyện đã trải qua.
Ánh mắt từ từ mê ly, từ từ lắng đọng, cuối cùng, nàng còn vô lực đóng lại cặp mắt.
Mặc Âm Trần, Âu Dương Sùng Hoa ta xin thề, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì vĩnh viễn sẽ không quên đươc những thương đau mà ngươi đã gây ra cho ta, cho dù ta quên hết mọi thứ, cũng tuyệt đối sẽ không quên phần thù hận kia!
Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa trong cơn ngủ say, hắn từng chút nhẹ nhàng đỡ dưới thân thể mềm mại của nàng, đứng lên.
Sợi tóc màu trắng, ở dưới ánh trăng từ từ bị nhuộm thành màu đen như mực.
Cặp mắt hồng kim sáng bóng kia cũng thu lại, khôi phục màu đen vốn có.
Chẳng qua trong thời gian nháy mắt xoay chuyển, biến thành không có gì thay đổi.
"Thật xin lỗi Sùng Hoa!"
Từ phía chân trời truyền tới tiếng vang, bay bổng xa xa trên không trung, Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngủ say trong ngực, ánh mắt bỗng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411438/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.