Âu Dương Cẩm Nguyệt khoát lên cánh tay Tô Thanh Tú, bĩu môi làm nũng nói: "Nương, làm sao bây giờ mới đến, con sắp tức điên rồi."
"Vào đi thôi."
Tô Thanh Tú mỉm cười, bàn tay vỗ vỗ lưng Âu Dương Cẩm Nguyệt, lại dùng một tay khác, kéo Lạc Thanh Lưu đi vào trong phòng.
Lạc Thanh Lưu vẫn cúi đầu xuống, thỉnh thoảng nhếch khóe mắt, liếc một cái về Âu Dương Cẩm Nguyệt, bất động thanh sắc đi theo Tô Thanh Tú vào trong phòng.
"Các ngươi cũng đi xuống đi, Ngân Nguyệt ở bên ngoài coi chừng cho tốt, ta có lời muốn nói với tiểu thư."
Tô Thanh Tú kéo hai người tiến vào trong phòng, liền căn dặn Ngân Nguyệt cùng nha hoàn đi ra ngoài.
"Dạ, phu nhân."
Ngân Nguyệt dẫn các nha hoàn hướng Tô Thanh Tú chắp tay thi lễ, liền thối lui ra khỏi gian phòng.
Âu Dương Cẩm Nguyệt cau mày hồ nghi, nương thế này, xem ra nhất định là có chuyện muốn nói với mình.
Chỉ là…
Mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt không khỏi giương lên, ánh mắt mang theo tức giận nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.
Nữ nhân này cư nhiên cũng ở đây, mẫu thân có phải hay không cũng quá mức tin tưởng nàng?
"Tốt lắm, hiện tại trong phòng chỉ còn ba người chúng ta."
Tô Thanh Tú nhìn hai người trong phòng, giữa hai lông mày nhất thời ngưng trọng.
"Nương, có phải có lời gì muốn nói với nữ nhi hay không?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt cố gắng áp chế phần lửa giận, nhìn Tô Thanh Tú hỏi.
"Còn không phải là vì con, mấy ngày gần đây, nương có nghe được chuyện con trách mắng nha hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411424/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.