Không nghĩ tới lúc mình ngủ say thì Sùng Hoa bởi vì mình mà làm nhiều như vậy.
"Vẫn chưa chịu dậy."
Âu Dương Sùng Hoa ôn hoà nói một câu, đem Mặc Âm Trần kéo về thực tế.
Hắn cười mặc quần áo vào, mà giờ khắc này Âu Dương Sùng Hoa đã xoay người sang chỗ khác, nàng thong thả bước đi về phía cửa sổ mở ra.
Xông tới mặt là làn hơi nước gió lạnh.
Âu Dương Sùng Hoa bất giác khoanh tay ôm trước ngực, cứ đứng như vậy ở nơi này dưới bầu trời đêm không trăng.
Không biết đã qua bao lâu, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Âu Dương Sùng Hoa mặc dù không có xoay người, cũng đã biết Mặc Âm Trần đi tới phía sau mình.
Mặc Âm Trần đi tới, đôi tay ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, vẫn là thanh âm hơi khàn khàn, từ trong miệng hắn, truyền ra: "Sùng Hoa, lạnh không?"
"Có ngươi ở đây, ta làm sao sẽ lạnh?"
Âu Dương Sùng Hoa tựa vào trong ngực Mặc Âm Trần, ngẩng đầu lên, giữa con ngươi đen trong suốt sáng lên.
"Thật không muốn đi, muốn vẫn như vậy ôm ngươi."
Gương mặt Mặc Âm Trần vùi sâu trong tóc đen của Âu Dương Sùng Hoa, hít thật sâu lấy mùi thơm thanh nhã đặc biệt thuộc về nàng.
"Đi thôi"
Thì thầm lời nói, theo gió rồi biến mất, lượn lờ bay giữa không trung…
Mặc Ngạo Đình nhìn bức họa trước mặt, thật lâu không có hoàn hồn trở lại.
Ngoài cửa sổ là tiếng mưa phùn, trong phòng, hắn đứng một mình với ngọn đèn dầu , chỉ là si mê, sững sờ nhìn tới thiếu nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411419/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.