"Nương."
Lúc này đây nghe được từng chữ nhấn rõ ràng, Bạch Tố Nương cuối cùng cũng không nén được nữa, bước nhanh ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa
"Sùng Hoa"
Bạch Tố Nương rung động cánh môi, ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa hai tay run rẩy .
"Nương, Sùng Hoa đã trở lại."
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt nổi lên ý cười vui vẻ.
Nàng nâng tay lên, khẽ vuốt tóc Bạch Tố Nương, "Sùng Hoa không bao giờ làm cho nương chịu khổ lần nữa."
Nghe Âu Dương Sùng Hoa thần sắc bình thường nói xong, Bạch Tố Nương lại rơi nước mắt, giọt giọt như mưa, nghẹn lại trong cổ họng …, mãi sau vẫn không thể thốt ra lời nào.
Chỉ có thể ôm Âu Dương Sùng Hoa thật chặt vào lòng.
"Đây là mộng sao?" Bạch Tố Nương nâng khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa lên, không dám tin nhìn nàng.
Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cầm lấy tay Bạch Tố Nương, đặt lên trên đôi má của mình, "Nương, Sùng Hoa đã ngủ đủ rồi, vì thế mà bây giờ mộng đã đến lúc tỉnh ."
"Xác thực nên tỉnh, xác thực nên tỉnh, con đã ngủ mười bốn năm, xác thực là nên tỉnh."
Bạch Tố Nương đáp lại lời Âu Dương Sùng Hoa..., mà không ngừng gật đầu.
"Tiểu thư, người quả nhiên là tiểu thư sao?" Ngân Tụ ở bên lau nước mắt, nàng mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa.
"Ngân Tụ , ngươi cảm thấy ta không phải tiểu thư của ngươi sao?"
Âu Dương Sùng Hoa giương khóe môi, Ngân Tụ trông vô cùng khôi hài.
"Không không không, chỉ là tại sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411394/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.