Vừa rồi thêm một phát, còn thừa lại vài viên đạn.
Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh quan sát bốn phía, khi nàng nhìn thấy một cái bình chất lỏng đang lăn thì không đáy mắt không khỏi sáng ngời.
"Giáo sư, ta nhanh lên." Âu Dương Sùng Hoa nói đồng thời người bò lên trên cầm lấy bình chất lỏng, dùng sức bắt đầu ném lên không trung, thoáng cái liền từ trên mặt đất đứng lên hướng giữa không trung mở bình chất lỏng, "Chạy! Chạy ——"
"Âu Dương." Giáo sư Hà Điền khom người, cố lấy dũng khí chạy, đầy trời khói tumg mù mịt.
Âu Dương Sùng Hoa giơ súng, không ngừng mà bắn về phía chỗ có tọa độ mình đã tính đến, chỉ cần lại gần, chỉ cần lại gần!
Giáo sư Hà Điền được Âu Dương Sùng Hoa che chở, thuận lợi chạy qua thông đạo, hướng về hầm băng chạy đến.
Khi khói dần dần biến mất, Âu Dương Sùng Hoa chạy về phía hầm băng.
"Giáo sư."
"Thoát được là tốt rồi." Giáo sư Hà Điền thanh âm có chút thở hổn hển, hắn bộ đi chầm chậm ra hầm chứa đá.
Âu Dương Sùng Hoa quay đầu lại, nhìn Giáo sư Hà Điền.
"Ông có thể?" Âu Dương Sùng Hoa hé mắt, nhìn qua giáo sư Hà Điền đang cõng xác ướp cổ.
"Đương nhiên." Giáo sư Hà Điền cười cười, "Cũng chỉ có thể như vậy."
"Ừ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, hướng về Giáo sư Hà Điền phát ra một cái tín hiệu, cùng một thời gian, nàng rất nhanh cởi áo gió trắng trên người ra , ném ra ngoài.
"Rầm rầm rầm "
Vô số viên đạn cứ vậy chen chúc như thủy triều mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411347/chuong-17.html