Giáo sư Hà Điền chạy trở lại hầm băng, trên đường đi thấy tất cả mọi người bị bắn chết.
Không phải là kẻ thù đã đi tới hầm băng chứ, Âu Dương
Giáo sư Hà Điền nhìn bốn phía , tỏ ra hoảng sợ, cứ thế đi về hầm băng.
"Ầm!" Cùng lúc đó, một tiếng thét to.
"Âu Dương" Giáo sư Hà Điền thấy Âu Dương Sùng Hoa trong tích tắc, giống như thấy được cứu thế.
Khi ánh mắt của hắn chạm đến cánh tay trái đang chảy máu của Âu Dương Sùng Hoa không khỏi thấp giọng hô: "Âu Dương, cô bị thương."
Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, ánh mắt nhìn cánh tay trái mình bị bắn, trong đầu lại không ngừng tính toán cái gì.
"Còn có hai phát."
"Cái gì?" Giáo sư Hà Điền hoàn toàn không rõ Âu Dương Sùng Hoa nói gì.
"Còn có hai phát đạn, chỉ cần tiêu hao hết hai phát viên đạn, thì ta có biện pháp mang ông đến hầm băng." Âu Dương Sùng Hoa tựa ở trên vách tường, dùng sức thở dốc một hơi, trên cánh tay máu tươi vẫn chảy xuôi xuống.
Nàng kéo góc áo xuống, dùng sức quấn lên cánh tay bị thương của mình, đơn giản làm một ít biện pháp sau đó nhìn về phía Giáo sư Hà Điền, giảm thấp thanh âm xuống, nói : "Ta đếm đến mười thì ông lao ra."
"Âu Dương, việc này quá nguy hiểm, còn có bao nhiêu tên nữa?" Giáo sư Hà Điền thân mình run rẩy, dùng sức thở hổn hển. Hắn cơ hồ không cách nào đứng lên, đừng nói là chạy .
"Không biết." Âu Dương Sùng Hoa con ngươi sáng lóe lên, người mau lẹ nhảy chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411346/chuong-16.html