Nàng nghe thấy hắn nói, nhưng vẫn bước đi mặc kệ hắn. Mộ U Minh thấy nàng vẫn bước đi, không thèm quay lại, hắn không khỏi nhăn mày, chạy nhanh đến chỗ Tưởng Lan Nguyệt:
" Ta bảo nàng đứng lại, nàng không nghe thấy à?"
Tưởng Lan Nguyệt bị Mộ U Minh nắm tay lại, nàng quay lại nhìn hắn, trên mặt không có tý cảm xúc cả, hai người đối mặt nhau, đứng gần nhau đến gang tấc nhưng dường như lại có cảm giác cách xa nhau đến cả ngàn dặm. Ánh mắt nàng lạnh lẽo như băng ngàn nhìn thẳng vào hắn:
" Buông ra."
Mộ U Minh nghe nàng nói thế,tay càng nắm chặt hơn. Hắn sợ, hắn sợ mất nàng, hắn thực sự sợ mất nàng mãi mãi. Hắn kéo nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt, đầu cúi xuống tựa vào vai nàng:
" Ta không muốn nàng đi, ta không cố ý, ta không muốn mất nàng, ta...ta "
Tưởng Lan Nguyệt cố đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm chặt quá nên nàng từ bỏ luôn. Nàng đứng im mặc kệ cho hắn ôm. Chợt nàng thấy có gì đó là lạ, vai nàng dường như ươn ướt, phải chăng hắn đang rơi lệ. Nàng đẩy nhẹ hắn ra, hắn thuận theo buông nàng, hai người nhìn nhau:
" Mộ U Minh là chàng muốn ta đi nên ta mới đi, chàng khóc cái gì, nam nhi đại trượng phu động chút là rơi lệ, chậc...chậc... chàng làm ta có cái nhìn khác về chàng rồi đấy."
Mộ U Minh nghĩ thoáng trong đầu (Ta không phải nam nhi):
" Ta sợ mất nàng!"
" Sợ mất ta, ta có nghe lầm không vậy?"
" Không! Nàng không nghe lầm đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-sat-thu-nang-that-thu-vi/951223/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.