Hoàng hậu sững người nhưng rồi lại bình tĩnh trở lại, mắt bà trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết:
" Trang Vệ Lan ngươi nhớ rõ cho bổn cung dù ngươi có hàng trăm cái mạng thì cũng không đổi được một chút thanh danh của Tưởng tiểu thư đâu. "
Hai tên nô tài đứng giữ tay ả liền buông ra quăng mạnh một cái xuống đất. Ả đau đớn nhưng không dám kêu ca. Một nô tỳ chạy đến đỡ lấy ả ta:
" Nương nương người không sao chứ. "
Lan quý phi chỉ nhìn nàng ta,nhưng không đáp. Hoàng hậu nương nương lại nói:
" Chúng phi tần mau rời đi, trong mắt ta không chứa được thứ dơ bẩn. Chúng ta đi. "
" Cung tiễn hoàng hậu nương nương. "
Bà rời đi thì các vị nương nương bên trong cũng đi ra khỏi nơi đó, chỉ còn lại một mình Lan quý phi vẫn đang thẫn thờ khi vừa mới từ quỷ môn quan trở về. Ngồi được một lúc ả nhìn về phía xa:
" Hoàng hậu bà chờ đó, nỗi nhục hôm nay ta phải chịu sẽ trả lại bà gấp trăm ngàn lần. "
Ả đi về hành cung của mình. Phía bên này Tưởng Lan Nguyệt đi theo hoàng hậu ngắm cảnh. Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, lúc đi qua Lạc Tuyết Viên, cảnh đẹp đập vào mắt cô là một vườn mai đỏ, từng gốc mai nở rộ nhuộm đỏ cả một viện, màu trắng của tuyết xen lại sắc đỏ của mai càng làm cho nơi này muôn phần đẹp hơn. Cô cùng hoàng hậu bước vào viện, một mùi hường nhè nhẹ xông vào mũi, đem theo hơi lạnh thấm vào ruột gan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-sat-thu-nang-that-thu-vi/951200/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.