Ta ở trong Minh Hy Cung không lết khỏi cửa tẩm điện gần 2 ngày, hôm nay cuối cùng ta cũng có thể đi lại một cách bình thường. Trong tẩm điện, Tuyết Nhi đang cẩn thận chải tóc cho ta, còn ta thì nhìn những vết cắn ở cổ mà trừng mắt với em ấy:
- Ta đã bảo em cắn nhẹ thôi mà~ Giờ như vậy người khác sẽ nhìn thấy mất!
Em ấy vừa chải tóc vừa cười cúi đầu hôn vào má ta:
- Xin lỗi~ Ai bảo nàng quyến rũ quá làm gì~
Ta trừng mắt em ấy lại cười hôn lên tóc ta:
- Thơm quá~
Làm tóc xong em ấy cẩn thận bế ta đến ghế mềm đặt ta xuống rồi lấy cái chăn bông đắp lên cho ta:
- Có lạnh không?!
Ta lắc đầu, em ấy nắm lấy tay ta xoa xoa:
- Lát nữa ta đến cung của nhị ca, nàng ở yên trong tẩm điện không được ra ngoài nhớ chưa~
Những vết tích ở cổ như này sao ta dám ra ngoài chứ, rõ ràng em ấy cố tình làm vậy để không cho ta ra ngoài, ta gật đầu đồng ý. Bỗng nhiên em ấy lại dụi đầu vào cổ của ta:
- Ưm… em lại muốn làm gì đó~
Em ấy liếm vào cổ ta, cái lưỡi ấm nóng ấy lướt trên da ta khiến cả người ta rùng mình:
- Ưm~ Tuyết Nhi… ư… đừng mà~
Em ấy đưa tay vuốt lưng ta rồi nhẹ nói:
- Ngoan~ Nàng rên to quá là ta không nhịn được đâu~
Ta cố gắng nhịn cơn ngứa ngáy ở cổ, em ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596288/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.