Ta được em ấy hầu hạ từ tắm rửa đến ăn uống xong em ấy đặt ta lên ghế lấy chăn bông khoác lên cho ta:
- Trời gần vào đông rồi ta sẽ sai Lạc Ý mang thêm than bạc đốt cho nàng~
Ta cười nắm lấy bàn tay chai sần của em ấy:
- Tiểu Ý ngồi với ta~
Em ấy cười đưa tay xoa đầu ta liền ngồi xuống, ta nắm chặt tay em ấy cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấm áp này khiến lòng ta không ngừng dậy sóng vì hạnh phúc:
- Noãn Noãn~ Sao nàng lại dễ thương như vậy~
Mặt ta bỗng ửng đỏ nhìn em ấy… chẳng biết giấu mặt vào đâu ta lịền cúi đầu chẳng dám nhìn em ấy, thấy ta như vậy em ấy lại cười thích thú xoa xoa bàn tay của ta:
- Hai năm qua nàng ôm nhiều rồi Noãn Noãn~ Để nàng thành thân với tên cẩu nam nhân kia đúng là sai lầm của ta~
Ta nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn gương mặt đang vừa tức giận lại vừa đau lòng của em ấy khiến ta ấm lòng, thật may vì ông trời không mang em ấy đi, thật may vì giữa vạn con người này người ta yêu vẫn còn sống bên cạnh ta. Nữ nhân trước mặt khiến ta không nhịn được mà bật cười:
- Không sao~ Mọi chuyện đã qua rồi, may mắn của ta chính là em vẫn còn sống~ Tiểu Ý!
Em ấy nhìn ta đưa tay chạm vào vết sẹo trên mặt ánh mắt đầy đau lòng:
- Nàng yên tâm~ Ở Tây vực có nhiều cao trị sẹo rất tốt, chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596287/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.