Ta được cả ba người dỗ dành phải mất một lúc ta mới có thể bình tĩnh lau nước mắt…những mà Tiểu Ý~ Ta ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa, cô ấy nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt đang ướt lệ của ta, cô ấy vừa vừa thổi nhẹ nhàng… thật sự rất giống Tiểu Ý. Hoàng đế và hoàng hậu thấy ta đã ngừng khóc liền thảo phào nhẹ nhõm, họ không ngừng gắp thức ăn cho ta còn cô ấy thì ngồi cạnh ta nhưng lại chẳng nói gì…cô ấy biết suy nghĩ của ta ư?!
Hoàng đế vừa gắp thức ăn cho ta vừa bảo: - Chi Hạ con ăn nhiều một chút, com ốm quá rồi! Thật là ở đây con đã chịu nhiều ấm ức quá rồi~
Ta nhận lấy thức ăn của hoàng đế cười bảo: - Con là con gái của tội thần được sống đã là long ân lắm rồi sao còn có thể như xưa được chứ~
Hoàng hậu vẫn tiếp tay gắp thay cả phần hoàng đế nhìn ta rất dịu dàng: - Bọn chúng đều là một lũ không có mắt, vong ân bội nghĩa, thật là sao có thể tin được tội danh phản quốc được chứ!
Ta nhìn hai người họ vừa an ủi ta lại vừa chửi mắng như thay ta trút hết những ấm ức vậy…giống phụ mẫu~ Những là ta bị bắt nạt hay chịu phải ấm ức thì phụ mẫu như hai người họ vậy, không dỗ thì cũng thay ta trút giận, đã lâu rồi cũng chưa ai đối xử với ta như vậy…khiến ta bất giác bật cười: - Haha~
Bỗng nhiên không gian im ắng hẳn chỉ còn lại tiếng cười khúc khích của ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596262/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.