Tên công công ấy dập đầu phát ra cả tiếng, lão phu nhân run run nhìn hắn rồi nhìn sang ta: - Dương Chi Hạ dù gì công công đây cũng là tâm phúc bên cạnh thánh thượng ngươi nên biết nể mặt thánh thượng~
Ha~ Thánh thượng? Tên đó có gì gọi là thánh thượng? Một tên nam vì mỹ sắc của nữ nhân đến cả việc bản thân là một con rối cũng không hay biết vậy mà cũng xứng với hai từ " Thánh thượng " ư? Ta cười lạnh: - Nếu đã là tâm phúc bên cạnh thánh thượng thì cần biết rõ quy củ. Tên này vừa phạm quy, thân là trưởng tỷ của hoàng hậu ta tất nhiên phải dạy bảo nếu không…lỡ một ngày đẹp trời hắn thất thố trước mặt thánh thượng thì còn ra thể thống gì nữa? Mọi người sẽ hoàng hậu với ánh mắt gì đây?
Nghe ta nói vậy, bà ta im lặng không dám lên tiếng còn tên thái giám đó cứ dập đầu. Trán hắn chảy đầy máu ta mới nhẹ nhàng bảo: - Được rồi~ Đứng lên đi!
Hắn ấm ức nhìn ta, ánh mắt ấy như muốn ăn thịt ta uống máu ta hay thậm chí nghiền nát ta. Ta đáp trả lại ánh mắt ấy: - Ngươi nhìn ta như vậy là có ấm ức sao? Không cam lòng?
Hắn ta nghe vậy liền cúi đầu: - Nô tài không dám! Xin vương phi tha mạng cho nô tài~
Ta chẳng muốn dồn ép hắn nữa nên bình thản bảo: - Hôm nay ngươi đến đây có việc gì?
Lúc này hắn cung kính lấy ra một đạo thánh chỉ: - Hoàng thượng có chỉ~ Mời vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596233/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.