Ta sải bước về viện, vừa về đến viện đã nhìn thấy đám cung nhân hôm qua đang ở trong viện. Thấy ta bọn chúng cuốn quýt hành lễ: - Vương phi người về rồi sao?
Ta thấy bọn chúng tâm trạng càng vui vẻ hơn: - Ừm! Các ngươi đứng dậy hết đi~ Các ngươi đến đây là có việc gì sao?
Một cung nhân liền lên tiếng: - Quản gia sai chúng nô tỳ mang buổi sáng cho người~ Vương phi người mau vào trong dùng bữa đi ạ!
Ta nghe vậy bật cười gật đầu: - Cám ơn các ngươi nhưng mà bảo quản gia không cần phải làm như vậy nữa~ Chỉ cần phát đầy đủ bổng lộc là được rồi không cần phải phiền hà đến như vậy!
Cung nhân ấy liền cung kính nói với ta: - Quản gia bảo không sao, vương phi sống ở đây đã rất thiệt thòi rồi, quản gia không làm được việc lớn lao chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt như này cho vương phi. Mong vương phi đừng từ chối ý tốt của ngài ấy~
Ta nghe vậy cũng đành bất lực gật đầu, rồi ta được bọn chúng dìu vào trong viện. Bọn chúng dường như chẳng dám nhìn thẳng mặt ta, chỉ cung kính cúi đầu với ta. Chẳng lẽ do vết thương trên mặt ta sao? Cũng phải vết thương lớn như này ai nhìn cũng phải khiếp sợ thôi~
Ta nhìn bọn chúng ân cần như vậy cũng chẳng nỡ dọa bọn chúng, ngồi xuống bàn ăn nhìn thấy những món thanh đạm, pha lẫn chút sơn hào hải vị. Bàn ăn được chuẩn bị tinh tế đầy đủ như lúc ta vẫn còn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596224/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.