Ta nghe những lời hắn nói mà cả người run rẩy: - Bỏ ta ra! Ta không muốn viên phòng với ngươi!
Hắn nghe vậy liền cười lớn: - Không muốn? E là ta thấy ngươi muốn nên nỗi dục vọng tràn ra khắp mắt rồi này!
Ta cười khẩy: - Dục vọng của người tràn khắp người rồi nên mới nghĩ người khác cũng như ngươi thôi! Ta không có hứng thú viên phòng với một kẻ trong lòng chỉ biết nhớ nhung đến hoàng tỷ của mình!
Hắn nghe vậy tức giận buôn tay ta ra nhưng lại bóp cổ ta, hận thù mà nói: - Chẳng phải đây là điều ngươi muốn sao? Nếu ngươi không giữ chặt ánh mắt phu quân mình thì sao Hy Nhi có thể đáng thương mà nhắm mắt rời bỏ ta gả cho hắn!
Ta nghe hắn bảo vậy mà cười lớn: - Ta? Ta đã làm gì nào? Nếu cô ta yêu ngươi thật lòng thì sao có thể dễ dàng để gả cho người khác? Ngươi không đủ bản lĩnh bảo vệ người ngươi yêu sao lại đổ lỗi tại ta?
Hắn tức giận bóp chặt cổ ta hơn, cơn đau ngay cổ khiến ta dần mất đi ý thức, ta khó thở cố vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng hắn lại càng bóp mạnh hơn. Hắn hôn môi ta, ta phát tởm đẩy hắn thật mạnh, hắn càng hôn chặt rồi cắn rách môi ta. Dòng huyết tanh chảy vào miệng ta cùng cơn đau rát khiến ta không kìm được mà đẩy hắn ra xa. Ta không chịu được sự sỉ nhục này, càng không muốn để hắn thành công viên phòng với ta, nước mắt ta đã ứa ra nhưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596218/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.