Ngay lúc này Thẩm Nhược Hy cùng Nam Cung Bắc Vũ bước vào Dự vương phủ. Vừa nhìn thấy bọn chúng đặc biệt là Thẩm Nhược Hy, hai mắt lão phu nhân sáng rực rỡ vội vã đến nắm tay ả ta vui cười nói: - Nương nương đường xa đến có vất vả lắm không?
Ả ta vui vẻ lắc đầu: - Nào có~ Vương phủ cũng gần nên bổn cung không thấy vất vả. Lão phu nhân có vẻ khỏe hơn trước rồi phải không?
Lão phu nhân cười cười bảo: - Phải phải! Tất cả đều nhờ hậu ái của nương nương!
Ả ta cười nhẹ rồi bỗng nhìn sang ta: - Ây da tỷ tỷ!
Ta nhìn ả cười nhạt: - Ngươi có chuyện gì sao?
Lão phu nhân nghe ta nói như vậy liền bực dọc bảo: - Sao ngươi lại dám bất kính với nương nương? Không biết phép tắc gì cả!
Ta cúi người bảo: - Vâng! Ta hơi mệt nên vào phòng nghỉ ngơi trước~ Không làm phiền gia đình đoàn tụ nữa!
Lão phu nhân định nói gì đó thì đã bị ả ta ngăn lại phía sau: - Tỷ tỷ từ trước đã luôn kiêu ngạo như vậy! Nên lão phu nhân đừng tức giận!
Lão phu nhân nắm tay ả mà khen ngợi: - Vẫn là nương nương hiền lương thục đức, hiểu lễ nghĩa chẳng như cô ta~
Dự vương im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: - Đã để hoàng huynh và hoàng tỷ chê cười rồi~
Hoàng đế mỉm cười đặt tay lên vai Dự vương bảo: - Có gì đâu! Mong sau này đệ dạy dỗ lại cô ấy~
Dự vương cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596217/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.