Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ len lói qua từng cành cây của hoàng thành Quốc Cung Hoàng Triều, các cung nữ và thái giám vẫn như mọi ngày làm công việc của mình. Ở Khôn Ninh Cung, Thẩm Nhược Hy tỉnh dậy sau giấc mộng dài, cô ta vừa thức dậy các cung nữ,thái giám liền nhanh chân vào hầu hạ. Cô ta ngồi trên bàn trang điểm nhìn bản thân trong gương, Y Lan bên cạnh vừa chải tóc cho cô ta vừa lên tiếng:
- Nương nương đúng là quốc sắc thiên hương khó ai sánh bằng~
Thẩm Nhược Hy nghe câu 'Quốc sắc thiên hương ' từ miệng cung nữ mà lòng chợt lạnh, cười nhạt
- Ha! Cái gì mà Quốc sắc thiên hương...ta ư...còn không xứng bằng ả, kẻ được mệnh danh Đệ nhất mĩ nhân, minh châu của Quốc Cung Hoàng triều chính là vị tỷ tỷ " tốt " của ta~
Y Lan vội đáp: - Nương nương cho dù bây giờ cô ta có là viên minh châu của Hoàng Triều ta chưa chắc gì ta có đủ uy nghiêm bằng người~
Cô ta cười rồi chẳng nói gì thêm, bỗng một lão ma ma vội vã chạy vào, mặt bà trắng bệt như gặp phải ma, quỳ xuống hành lễ, hấp tấp nói không nên lời
- Lão nô xin thỉnh an hoàng hậu nương nương~
Bà ta thở hổn hển cố lấy lại dưỡng khí mà từ từ nói: - Nương nương...không...không xong rồi! Có chuyện lớn rồi!!!
Thẩm Nhược Hy vẫn bình thản ngồi trên bàn trang điểm: - Có chuyện gì mà ngươi gấp vậy? Đứng lên rồi nói!
Lão ma ma ấy vội đứng lên: - Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596207/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.