“Vì sao?” Quân Lăng Thiên nhướng đôi mắt đào hoa, hỏi lại.
“Vì sao à……” Dung Tú lúm đồng tiền như hoa, phẩy cây quạt trong tay, giọngđiệu rất ra dáng nhà tư bản, “Ngươi nói xem, ta tuyển ngươi làm vệ sĩcho ta, bảo vệ an toàn cho ta. Nhưng bây giờ thì thế nào?” Cô nhăn mặtnhíu mày, làm ra vẻ vô cùng ấm ức.
“Vì mấy ngày nay ngươi khôngcó mặt ở đây, nên ta bị con ngựa giống chết tiệt kia đuổi giết. Những gì khi nãy ngươi nhìn thấy chỉ là một hạt cát trong biển lớn mà thôi, tỷtỷ đây không phải là trốn chạy trên đường, mà chính là bị đuổi giết trên đường. Nhìn chung thì con ngựa giống chết tiệt kia dựa vào đâu mà dámkiêu ngạo như thế hả. Nguyên nhân chính là – ngươi!” Dung Tú chỉ vào mũi Quân Lăng Thiên nói.
“Vì sao?” Quân Lăng Thiên khoanh tay trước ngực, làm như đang nghe một chuyện cực kỳ thú vị.
“Việc này mà còn phải nói sao. Chính là vì ngươi không có ở đây, cho nên conngựa giống Tô Cẩn Hạo mới ức hiếp ta chứ sao. Hơn nữa, ngươi cùng hắntuy là tình nhân cũ, nhưng ta thấy hắn rõ ràng có vài phần thù hậnngươi. Vì thế nên…… hắn đem thù hận với ngươi trút lên đầu ta.” Dung Túngừng lại, vẻ mặt Quân Lăng Thiên hoàn toàn không hề tức giận.
Vì thế, tâm tình cô nhẹ nhõm, lại “trơ như mặt thớt” lải nhải tiếp: “Tỷđây mấy ngày nay vì ân ân oán oán giữa ngươi và hắn, chịu đựng biết baonhiêu gian khổ, trải qua biết bao nhiêu kinh hoàng. Cho nên bây giờngươi phải chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngo-nghich/2105190/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.