“Vì sao à……” Dung Tú lúm đồng tiền như hoa, phẩy cây quạt trong tay, giọngđiệu rất ra dáng nhà tư bản, “Ngươi nói xem, ta tuyển ngươi làm vệ sĩcho ta, bảo vệ an toàn cho ta. Nhưng bây giờ thì thế nào?” Cô nhăn mặtnhíu mày, làm ra vẻ vô cùng ấm ức.
“Vì mấy ngày nay ngươi khôngcó mặt ở đây, nên ta bị con ngựa giống chết tiệt kia đuổi giết. Những gì khi nãy ngươi nhìn thấy chỉ là một hạt cát trong biển lớn mà thôi, tỷtỷ đây không phải là trốn chạy trên đường, mà chính là bị đuổi giết trên đường. Nhìn chung thì con ngựa giống chết tiệt kia dựa vào đâu mà dámkiêu ngạo như thế hả. Nguyên nhân chính là – ngươi!” Dung Tú chỉ vào mũi Quân Lăng Thiên nói.
“Vì sao?” Quân Lăng Thiên khoanh tay trước ngực, làm như đang nghe một chuyện cực kỳ thú vị.
“Việc này mà còn phải nói sao. Chính là vì ngươi không có ở đây, cho nên conngựa giống Tô Cẩn Hạo mới ức hiếp ta chứ sao. Hơn nữa, ngươi cùng hắntuy là tình nhân cũ, nhưng ta thấy hắn rõ ràng có vài phần thù hậnngươi. Vì thế nên…… hắn đem thù hận với ngươi trút lên đầu ta.” Dung Túngừng lại, vẻ mặt Quân Lăng Thiên hoàn toàn không hề tức giận.
Vì thế, tâm tình cô nhẹ nhõm, lại “trơ như mặt thớt” lải nhải tiếp: “Tỷđây mấy ngày nay vì ân ân oán oán giữa ngươi và hắn, chịu đựng biết baonhiêu gian khổ, trải qua biết bao nhiêu kinh hoàng. Cho nên bây giờngươi phải chi tiền để bồi thường tổn thất cho ta.”
“Muốn bao nhiêu?”
“Ngươi có bao nhiêu?” Dung Tú thấy có cửa, lập tức hỏi lại.
“Cô muốn bao nhiêu, ta đều không đền nổi!” Quân Lăng Thiên xòe hai tay, nhướng đôi mắt đào hoa, thở dài như bất lực.
“Ặc, không có mà ngươi còn vênh váo như thế.” Dung Tú khinh bỉ, căm giậnnói. “Vậy thì thế này, ngươi không có tiền, vậy thì dùng thứ gì để gánnợ đi. Ví dụ như…… cái này chẳng hạn.” Cô giơ cao cây quạt trong taymình lên. Thật ra mà nói, cô mà cầm cái quạt này ra ngoài cũng oách raphết đấy chứ.
“Không được!” Quân Lăng Thiên lập tức trầm giọngđáp. Cây quạt này có ý nghĩa rất lớn đối với hắn, đương nhiên hắn sẽkhông để cô lôi nó ra chơi đùa.
“Không được cũng phải được!” Dung Tú đổi sắc mặt, lập tức bắt đầu giở giọng “nhà tư bản”, trấn áp QuânLăng Thiên. Cô cười ha ha, tiến đến trước mặt Quân Lăng Thiên, dùng khẩu khí Hoàng Thế Nhân áp bức Dương Bạch Lao mà nói: “Quân Lăng Thiên,ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, hôm nay là lễ Trung thu, ta không thể kéo dài nữa đâu!”
[Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao là hai nhân vậttrong vở kịch Bạch Mao Nữ, kể về số phận người nông dân Trung Quốc dướiách áp bức của bọn địa chủ phong kiến thời kháng Nhật.]
Quân Lăng Thiên giật giật khóe miệng, trên trán lập tức ứa ra một giọt mồ hôi lạnh.
Dung Tú không nhìn thấy khóe miệng run rẩy trên mặt hắn, cô hoàn toàn chìmđắm vào nhân vật của chính mình, “Không có tiền chứ gì? Vậy ngươi dùngnó để gán nợ đi.”
“Không được!” Quân Lăng Thiên lại kiên quyết cự tuyệt đề nghị của cô.
“Ta chỉ đường Dương quan cho ngươi ngươi không thèm đi, vậy được rồi, ngươi đền bạc cho ta, ta sẽ xóa món nợ này.” Cô tiến lên một bước, môi congcong, nháy mắt với Quân Lăng Thiên một cái.
Trán Quân Lăng Thiênlập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng nghĩ tới tầm quan trọng của câyquạt đối với mình, hắn vẫn cắn răng, cự tuyệt.
“Thật nhỏ mọn!”Dung Tú sầm mặt, ném lại cây quạt cho hắn. Quân Lăng Thiên tiến lên mộtbước, muốn bắt lấy cây quạt kia, không ngờ nắm phải tay Dung Tú. Giólạnh vù vù thổi tới, đúng thời khắc đó tay áo cô bị gió thổi phồng lên.Dưới ánh trăng, đôi mắt sắc bén của Quân Lăng Thiên vụt qua một vết bớtmàu tím nhạt.
Hắn ngẩn ra, vội kéo cao ống tay áo của cô, quảnhiên trên cánh tay trái cô có một vết bớt màu tím nhạt. Vết bớt kia cóhình thù như một con bướm sắp vỗ cánh bay đi.
Đầu óc Quân Lăng Thiên hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn rồi.
Khoảnh khắc ấy, hắn bất chợt nhớ tới một câu, “Trong mộng tìm nàng trăm ngànlượt, bỗng nhiên quay đầu, người ở ngay đó, nơi lửa đèn tàn.”
Hắn tìm kiếm lâu như vậy, qua bao nhiêu trắc trở như vậy, không ngờ ngườihắn muốn tìm lại ở ngay bên cạnh hắn. Nực cười, sự đời trớ trêu làm sao!
“Buông ra!” Dung Tú thấy Quân Lăng Thiên cầm tay mình, ánh mắt lại nhìn chằmchằm vào cánh tay cô. Cô đương nhiên cho rằng hắn đang thừa cơ sàm sỡmình.
CBN, buôn bán thật không có lời. Cô bắt chẹt không thànhcông, ngược lại còn bị người ta sỗ sàng. Cô giận rồi! Quá là bất công!Thế là cô lại vươn tay, đoạt lại cái quạt mà cô vừa trả lại cho QuânLăng Thiên. Trong lòng cô cảm thấy như vậy mới công bằng!
“Vết bớt trên tay cô có từ bao giờ?” Quân Lăng Thiên hé miệng, hỏi bằng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc.
Dung Tú lúc này cũng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện trên cánh taykhông biết xuất hiện một cái bớt màu tím từ bao giờ. Cô gãi đầu, trongấn tượng, hình như cũng không có vết bớt này.
“Không biết!” Dung Tú trả lời thành thật, nhưng trong mắt Quân Lăng Thiên, lại cho rằng cô đang tức giận với hắn.
“Nói mau, chuyện này rất quan trọng!”
“Không biết!”
“Ta thật sự không biết mà!” Bàn tay còn lại của Dung Tú dùng sức đẩy cáitay đang túm lấy tay mình của Quân Lăng Thiên, nghĩ thế nào cũng thấydường như người chịu thiệt là cô. Còn cái vết bớt vớ vẩn này, cô thậtđúng là không có ấn tượng.
Một câu không biết của cô khiến QuânLăng Thiên khổ sở. Thân phận Quân Lăng Thiên rất đặc biệt, vậy nên khiđược mười lăm mười sáu tuổi, phiền não tuổi thanh xuân của hắn cũng tớitheo. Sau khi hắn cùng Tô Cẩn Hạo bái sư học nghệ xong, hai người đều vô cùng phấn khởi về nhà. Tô Cẩn Hạo trở về làm Vương gia, lại gặp được Hạ Quán Linh, cuộc sống trôi qua rất dễ chịu.
Nhưng đồng môn QuânLăng Thiên lại không may mắn như hắn ta. Sau khi về nhà, hắn lần lượtcưới bốn người vợ, kết quả đều bye bye hắn vào đúng đêm thành thân. Thếlà, mệnh “khắc thê” của hắn đã trở thành sự thật, hắn trở thành “sát thủ thiếu nữ” khiến cho vô số cô gái trẻ ở nơi đó nghe tên đã sợ mất mật.Từ đó trở đi, người đàn ông chất lượng cao như hắn lại thành hàng ế.
Sau lại được một cao nhân chỉ điểm, ông ta nói chỉ cần tìm được nữ tử cóvết bớt hình con bướm màu tím trên tay, là có thể chấm dứt vận rủi củahắn. Vì thế, hắn liên tục tìm kiếm, sau khi đã tìm qua vô số địa phương, cuối cùng một mình tiến vào kinh thành Thiên Ninh quốc.
Đươngnhiên Tô Cẩn Hạo cũng không biết cảnh ngộ trớ trêu mà Quân Lăng Thiêngặp phải. Nỗi căm thù của hắn ta đối với Quân Lăng Thiên vẫn dừng lại ởthời điểm hai người kết oán kết thù hồi còn là đồng môn.
Hôm nayphát hiện ra vết bớt hình con bướm màu tím trên cánh tay Dung Tú, tronglòng hắn cảm xúc ngổn ngang trăm mối, quả là trời không phụ người cólòng. Cuối cùng đã để cho hắn tìm được nữ tử trong truyền thuyết này.
“Ngươi có buông ra không hả!” Dung Tú giãy giụa, nhưng cô càng giãy giụa, hắn càng túm chặt.
“Vết bớt của cô rốt cuộc xuất hiện từ bao giờ?” Quân Lăng Thiên lại trầmgiọng hỏi, đương nhiên thời điểm vết bớt xuất hiện cũng rất quan trọngđối với hắn.
“Đại ca à, ta đã nói với ngươi chín ngàn chín trămchín mươi chín lần rồi, đây sẽ là lần cuối cùng. Ta thật sự không biết!” Dung Tú đau khổ mặt nhăn mày nhó, vừa xua được con ngựa giống kia đi,lại đến con sói này. Một lễ Trung thu vui vẻ, không để cho người ta sống yên ổn một chút là sao. “Lúc trước ta bị ngã xuống nước một lần, đầu óc ngấm nước cho nên ngươi đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết!”
“Ồ.” Quân Lăng Thiên lên tiếng,tay hơi thả lỏng sức . Dung Tú bẹt bẹt miệng, có vẻ cực kỳ giận hắn.
“Đại ca, xin ngươi đấy, đừng kéo tay của ta nữa được không? Ngươi cứ kéo như vậy, phỏng chừng đến mai là tay ta tàn phế mất!” Dung Tú thở dài, nóivô cùng bất đắc dĩ. Cô thật đúng là gây nghiệp chướng! Nghĩ thế nào màlại dẫn con sói này vào Vương phủ của mình cơ chứ.
Quân LăngThiên mím môi, ngược lại thật sự buông tay cô. Đôi mắt đào hoa hẹp dàinhìn thật sâu vào cô. Dung Tú nhận được ánh mắt “ái muội” của hắn, thânmình run lên, trời tháng tám, sao lại lạnh như trời đông giá rét như vậy nhỉ.
Vì sao tên yêu nghiệt nam này lại nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ như vậy?
Không nên trách cô tự phụ, thật sự ánh mắt tên yêu nghiệt nam này thấy thếnào cũng giống như đang dụ dỗ người ta. Làm cho người ta không thể không suy nghĩ vẩn vơ.
“Cô đã muốn cây quạt này thì cho cô đấy.” Tìnhnhân trong mắt hóa Tây Thi, giờ đã biết Dung Tú là cứu tinh của hắn,Quân Lăng Thiên càng nhìn Dung Tú lại càng thấy thích. Hắn cũng đã từngsuy nghĩ, nếu nữ nhân kia là một người quái dị như Chung Vô Diệm thìphải làm sao? Cũng may, Dung Tú nói thế nào cũng là cô gái có chút nhansắc.
Cô ~~(╯﹏╰)b.
Vừa nghe Quân Lăng Thiên dứt khoát nhưvậy, Dung Tú ngược lại không dứt khoát nổi. Khi không tỏ ra niềm nở âncần, không phải chuyện gian trá thì cũng là lừa đảo. Người này vừa rồicòn liều mạng bảo vệ cây quạt của mình, bây giờ lại dứt khoát như thế.Lại thêm ánh mắt dụ dỗ kia của hắn, hai chuyện này gộp lại, cô không thể không cho rằng đó là một âm mưu. Thế cho nên……
“Bổn cô nương lại không muốn nữa rồi.” Dung Tú đem cây quạt trong tay trả lại cho hắn,quả quyết như ném một củ khoai nóng, không có lấy một chút do dự.
“Tại sao?”
“Không thích nữa!” Dung Tú nghiến răng đáp, đương nhiên, trong lòng cô đã cânnhắc đến chuyện ngày mai ra đường, tự mình đi mua một chiếc quạt, trở về vẽ gì đó lên trên, sáng tạo ra một kiệt tác còn đẹp hơn cây quạt trongtay Quân Lăng Thiên mới được.
Quân Lăng Thiên nhíu hàng mày thanh tú, dường như đang suy đoán xem trong lòng nữ nhân này đang nghĩ gì,thế là hắn xòe hai tay, “Cái quạt này ta định bỏ đi, cho nên mới tặngcho cô. Cô cứ cầm đi, coi như là bạc ta đền cô.”
“Xì!” Dung Tú khinh bỉ, “Chính ngươi chẳng thèm nên mới cho ta. Như vậy chẳng phải là ta có vẻ rất mất giá hay sao.”
Vì thế, cây quạt nửa canh giờ trước còn “chạm tay có thể bỏng” giờ phútnày lại thành hàng tồn “không ai hỏi đến”. Khuôn mặt tuấn tú của QuânLăng Thiên tối sầm, khóe miệng nhịn không được giật giật. Nữ nhân thậtlà dễ thay đổi quá.
“Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa! Ta muốn đi ngủ!” Dung Tú nâng trán, ngày hôm nay thật sự là quá mệt mỏi.Cô phải nhanh chóng đi ngủ bù, nếu không sẽ ảnh hưởng đến linh cảm sángtác của cô ngày mai mất.
Nói xong, Dung Tú lập tức đi mất. Trong bóng đêm, đôi mắt Quân Lăng Thiên vẫn khóa chặt vào bóng dáng màu xanh lục kia.
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Sand Võ về bài viết trên: strong0voyeudau, hatrang221, khanhthi 57 phút trước Sand Võ Lớp phó văn thể mỹ Ngày tham gia: 16.07.2015, 17:26
Bài viết: 161
Được thanks: 175 lần
Điểm: 6.82
Re: [Xuyên không] Vương Phi Ngỗ Nghịch - Yến Vân Thương - Điểm: 11 Bắt đầu từ chương này, Sand Võ là ta sẽ bắt đầu edit. Mọi người cứ thanks & coment nhiều nhiều vô , cho ta động lực phấn đấu
Chương 84: Cây Quạt Độc Nhất Vô Nhị
Edit: Sand Võ
Beta: Zinny
Ngày hôm sau, thời điểm mặt trời đã chiếu thẳng vào mông, sau nhiều phen cốgắng của Tiểu Thúy, rốt cuộc mỗ sâu lười cực kỳ không tình nguyện bò rakhỏi giường. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, cô ngắm đi ngắm lại mình tronggương đồng, trang điểm một hồi lâu.
Đối với biểu hiện của cô ngày hôm nay, Tiểu Thúy rất lấy làm kỳ quái, trước kia mặc kệ nàng ta chảiđầu cho tiểu thư nhà mình thế nào đi chăng nữa, người đều mang dáng vẻthờ ơ không mấy quan tâm, thế mà hôm nay lại quái lạ như vậy.
“Tiểu thư, hình như hôm nay người không giống với ngày thường nha.” Tiểu Thúy nói xong, lại theo lời căn dặn của Dung Tú, lấy ra bộ y phục đẹp nhấttrong tủ quần áo.
Dung Tú mừng thầm trong lòng. Đương nhiên làkhông giống rồi, giờ nói thế nào cô cũng là danh hoa có chủ. Có câu “nữvi duyệt kỷ giả dung”, nói thế nào chăng nữa, cũng phải đầu tư trước,làm đẹp cho chính mình, như vậy mới có thể dễ dàng dụ dỗ biểu ca đượcchứ.
[Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung: Hai câu trích trong “Chiến Quốc Sách”, có nghĩa người sĩ chết vì tri kỷ, người congái làm đẹp vì người mình yêu]
Đương nhiên, cô nhất định sẽ không thừa nhận tư tưởng không thuần khiết như vậy, cô vẫn cho rằng chínhmình là người cực kỳ thuần khiết.
“Thái dương chiếu sáng trêncao, hoa nhi cười với ta, chim non nói chào buổi sáng……” Sau một hồi mân mê, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây , cô rốt cục vừa ngâm nga khe khẽ vừa bước ra khỏi phòng.
Có điều vừa ra cửa liền bắt gặp một pho tượng môn thần (thần giữ cửa). Quân Lăng Thiên đang dựa vào bức tường bên ngoài phòng, khoanh taytrước ngực, trên đôi môi hồng nhuận ngậm một cọng cỏ xanh, phơi nắng đến là thỏa mãn. Ánh mặt trời chiều miễn cưỡng chiếu lên mặt hắn, tôn lênlàn da mịn màng, khiến da hắn càng thêm non mịn bóng loáng hơn. Làm chongười ta không nhịn được, muốn tiến lên cắn một ngụm.
( Ặc ặc... Bớ người ta Có kẻ háo sắc!!!)
Nghe thấy tiếng động, Quân Lăng Thiên chậm rãi mở mắt ra, khẽ nghiêng đầu,môi hơi nhếch, khóe môi nở một nụ cười mị hoặc khuynh thành, “Chào buổisáng!”
( o(╯□╰)o ).
Dung Tú rùng mình, đối với biểu hiện này của Quân Lăng Thiên, cô rất mấtbình tĩnh. Vẫn là câu nói kia, không nên trách cô suy nghĩ lệch lạc,thật sự là người này nhìn thế nào cũng giống như đang dụ dỗ người ta mà. Cái liếc mắt vừa rồi của hắn, ít nhất mang theo dòng điện cao thế mườivạn vôn đấy. Quá CMN dâm đãng rồi.
“Chào buổi sáng!” Dung Tú hènmọn cười cười, liền nhấc chân chuẩn bị rời đi. Không ngờ chỉ trong chớpmắt thân mình Quân Lăng Thiên đã chắn trước mặt cô.
“Ngươi muốn làm gì?” Dung Tú cảnh giác hỏi.
“Đương nhiên là bảo vệ an toàn cho ngươi rồi!” Quân Lăng Thiên thản nhiên cười đáp.
Dung Tú dùng cặp mắt đen lúng liếng lại đánh giá hắn một phen, lời Quân Lăng Thiên vừa nói cô không nghe lầm đấy chứ. Đối với một tên nhân viên thửviệc tệ hại thường xuyên đi muộn, về sớm, bỏ bê công việc, đột nhiên cómột ngày lương tâm trỗi dậy, chạy đến trước mặt bạn, nói với bạn rằnghắn muốn tới đi làm.
Đây khẳng định là một âm mưu, nói không chừng là khúc nhạc dạo để đòi tăng lương ấy chứ.
“Ngươi hết hy vọng đi! Ta sẽ không tăng lương tháng cho ngươi.” Đồ con nítranh, thái độ làm việc như thế mà tăng lương cho hắn thì sẽ làm chonhững công nhân tận tụy phấn đấu như Tiểu Thúy, Dung ma ma nguội lòngmất.
Khóe môi Quân Lăng Thiên giật giật, bấy giờ mới hé miệng,thản nhiên nói: “Chuyện lương tháng gì đó không quan hệ. Ta có thể không cần.” Kỳ thật lúc này Quân Lăng Thiên ngụ ý: Chỉ cần cô có thể giúp tachấm dứt vận rủi này, cho dù cô đòi núi vàng, núi bạc, ta đều cho cô.
“Ngươi……” Nghe thế, Dung Tú im lặng. Cái đầu nhỏ của cô thật sự không nghĩ ra vìsao hôm nay Quân Lăng Thiên trở nên tích cực như vậy. Chờ cô có thờigian, cô nhất định phải nghiên cứu một chút. Chỉ là hiện tại, cô đangvội đi tìm Tô Tích Lạc, hai người bọn họ hôm qua đã hẹn nhau, sợ rằngbây giờ chàng ta hẳn là đang chờ ở trà lâu.
“Được rồi, để xembiểu hiện sau này của ngươi thế nào.” Dung Tú làm mặt nghiêm nghị, giọng điệu trách móc nặng nề, sau đó nhấc chân chuẩn bị rời đi. Không ngờQuân Lăng Thiên lại theo sát phía sau.
Cô một bước, hắn cũng một bước.
Cô hai bước, hắn tuyệt đối sẽ không đi ba bước.
Cô dừng chân, quay đầu lại hỏi: “Vì sao ngươi đi theo ta?”
“Đương nhiên là để bảo vệ an toàn cho ngươi.” Quân Lăng Thiên thản nhiên đáp.
“Ta tạm thời không cần, ngươi cứ lo việc của ngươi đi.” Nói giỡn sao, haingười bọn họ đây chính là hẹn hò đấy, nếu mang hắn theo, há chẳng phảitương đương với dẫn theo một cái bóng đèn sao.
“Ha ha.” Nghe cônói như vậy, Quân Lăng Thiên cũng không giận. Hắn nhàn nhã như cũ nói:“Ta nghe nói Tô huynh giờ phút này đang đứng trước cửa lớn, chuẩn bị ômcây đợi thỏ. Nhưng ta cũng không biết liệu tiểu bạch thỏ có đụng phảilưỡi kiếm của hắn không nhỉ.”
Nghe hắn nói như vậy, Dung Tú rụtcổ lại. Hết cách rồi, cô đành phải đổi giọng cho Quân Lăng Thiên đitheo. Lúc hai người đi đến cửa vương phủ, quả nhiên có thị vệ mới đượcphái tới canh gác ở đó. Bọn họ quả thật nhận được ý chỉ của Tô Cẩn Hạo,từ hôm nay trở đi, không cho Dung Tú dễ dàng ra khỏi cửa.
Nhưngmà có ích gì đâu, sau lưng Dung Tú giờ đã có cận vệ. Ngươi nói cho dù Tô Cẩn Hạo đến đây, còn chưa chắc có thể đánh bại Quân Lăng Thiên, nói chi đến lũ binh tôm tướng cá này, không tới nửa chiêu, bọn họ đã bị hạ đován rồi.
Qua việc này, quy định chó má của Tô Cẩn Hạo trở thànhchuyện viển vông. Dung Tú dẫn theo Quân Lăng Thiên, nghênh ngang từ cửalớn vương phủ đi ra ngoài. Đám thị vệ chỉ có thể giương mắt nhìn theo.
Sau đó hai người hoả tốc chạy tới “Nhất Phẩm Thái” trong kinh thành. Khitới đó, quả nhiên Tô Tích Lạc đã đợi ở đây từ lâu. Trông thấy Quân LăngThiên, Tô Tích Lạc ngẩn người, sau đó bèn ôm tay cung kính chào hỏi vàicâu.
Dung Tú chọn một chỗ tương đối gần Tô Tích Lạc ngồi xuống.Sau đó kéo tay áo chàng ta, hai người đem thực đơn của tửu lâu này ra“săm soi từ đầu tới cuối” một lượt, sau đó lập tức chọn vài món theo sởthích của Dung Tú.
Quân Lăng Thiên từ đầu đến cuối vẫn khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn hai người bọn họ. Nhưng không biết vì sao,trước kia hắn thấy Tô Tích Lạc còn rất thoải mái, hôm nay càng nhìn lạicàng gai mắt.
Ba người ăn xong, lại ra phố đi dạo. Trong lòngDung Tú vẫn canh cánh chuyện cây quạt kia. Vì thế sau khi ép giá tới nỗi chủ quán tái mét mặt mày trên đường, cuối cùng cô cũng bằng lòng chihai văn tiền [thực tế ra giá 15 văn tiền] mua một cây quạt còn để trốngbề mặt.
Vì lòng dạ độc ác của cô nên lúc trả tiền, Tô Tích Lạc bị chủ quán hung hăng trừng mắt lườm một cái. Ăn mặc rõ là cao sang, ấythế mà chỉ vì mấy văn tiền mà ép giá ông ta lâu như vậy.
Dung Túmua cái quạt kia, lại bởi vì Quân Lăng Thiên ở đây, cô cũng ngại ngùngkhông dám nói mấy lời ái muội. Hai người đi dạo một lát, ăn vài thứ, sau đó ba người bọn họ lại quay về vương phủ.
Trở lại vương phủ,Dung Tú vội sai Tiểu Thúy giúp cô chuẩn bị mấy thứ dùng để vẽ tranh. Chờ khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cô vén tay áo, bắt đầu muốn thểhiện.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng cây quạt độc nhất vô nhị tuyên cáo hoàn thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]