“Còn về đứa bé trongbụng ngươi……” Nói đến đây, ánh mắt Hoàng hậu mới lộ ra chút lo lắng.“Mấy tháng tới ngươi chịu khó bồi bổ thân thể. Có cần gì thì cứ sai bảohạ nhân, bản cung cũng sẽ phái một ngự y tới kiểm tra cho ngươi hàngngày.” Tuy bà chán ghét đứa lớn ( câu này đúng ra là " chán ghét người lớn nhưng đứa nhỏ vô tội..., nhưng Trương thị ghét Hạ Quán Linh nên kêu nàng ta là đứa, giống như con này con nọ),nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng ta vẫn là huyết mạch hoàng gia.
Hơn nữa chờ Hạ Quán Linh sinh đứa bé xong, Trương thị đã có tính toán cảrồi. Bà cũng không muốn đứa bé này vì có một người mẹ không tốt mà saunày bị phân biệt đối xử . Cho nên đến lúc đó bà sẽ có an bài khác.
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương!” Hạ Quán Linh hơi khom mình, trong lòng nàngta cũng hiểu được, phần thắng hiện tại của mình chính là đứa bé trongbụng. Vậy nên dù Hoàng Hậu không phân phó, nàng ta cũng sẽ chăm sóc đứabé này thật tốt. Nó chính là lợi thế của nàng, là bậc thang để sau nàynàng bước về phía trước.
“Còn nữa, giờ ngươi đã là người của Cẩnnhi, hy vọng sau này ngươi cắt đứt hoàn toàn với những người ngươi quenbiết trước đây. Đừng để bản cung nghe được tin tức gì của ngươi.” Khôngbiết vì sao, Hoàng Hậu chính là thấy nàng ta không vừa mắt, cho nên bàra sức đâm chọc nàng ta.
“Quán Linh nhất định sẽ ghi nhớ lời dạybảo của Hoàng Hậu nương nương, tuyệt đối không để hoàng gia bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngo-nghich/2105179/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.