Tô Cẩn Hạo vừanghe cô nói như vậy, bàn tay trắng nõn nhấc lên, cũng kéo Dung Tú đếnbên cạnh mình, “Bổn vương lệnh cho ngươi, không được giữ kẻ này lại.”
Ống tay áo của Quân Lăng Thiên khẽ lay động, bàn tay thon dài cũng kéo cánh tay còn lại của Dung Tú, “Vương phi, quả thật lần này ta cùng đường mới đến nơi này, tìm kế sinh nhai.”
“Hừ! Ngươi mà không có tiền,cùng đường, cười chết người.” Con ngươi Tô Cẩn Hạo lóe lên, vươn tay ra, lại kéo Dung Tú tới cạnh mình, “Bổn vương không cho ngươi giữ hắn talại, ngươi không thể giữ hắn ta lại.” Hắn dùng giọng điệu ngang ngượctạo áp lực cho Dung Tú.
“Ngươi nói không giữ lại thì sẽ không giữ lại hửm.” Quân Lăng Thiên khẽ mở đôi môi đỏ mọng, dùng một chút lực,lại kéo Dung Tú về bên mình, kề vào tai cô, khẽ nói như đang thổi khí:“Vương phi, cô không cảm thấy ta rất thích hợp với công việc này sao?”
“Nói gì ngươi cũng không thể ở lại.” Tô Cẩn Hạo quát lớn.
“Nói gì ta cũng muốn ở lại.” Quân Lăng Thiên thành khẩn nói.
Ngươi lôi, hắn kéo. Hơn nữa hai nam nhân này đều là anh hùng chốn giang hồtrong truyền thuyết. Cho nên chiến tranh giữa bọn họ, chỉ tổ khổ cái bia đỡ đạn trung gian kia. Dung Tú bị hai người bọn họ kéo tới kéo lui chỉcảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng, thế giới càng ngày càng đen.
“…… Ta van các ngươi…… Nếu các ngươi nhìn nhau không vừa mắt…… thì ra ngoài kia đánh nhau một trận…… Đừng kéo ta nữa!” Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngo-nghich/2105154/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.