Chỗ bả vai hiện lên một đóa hoa mai ở đó, mà nó lại vừa vặn xuất hiện trước mắt Long Hiền Lương. Lê Bảo Ngọc đưa tay với một mảnh rèm mỏng, che đi chỗ bị rách. Ánh mắt trừng về phía người vừa động thủ. Lạnh giọng mà nói.
"Những tưởng là ai... hóa ra là tứ lão của Mê Dạ Các... thật đúng là để cho người ta mở rộng tầm mắt... đánh lén một cô nương... haha... ta đây thật là không có lời để mà khen nha..."
Người được gọi là Tứ Lão kia nghe cô nói thì sắc mặt âm trầm, tay vận nội công, nhanh như chớp mà lao về Lê Bảo Ngọc ra đòn. Nàng chẳng mảy may nhìn hắn ta một cái. Khi hắn ta đến cách nàng tầm ba bước chân, chỉ thấy tay áo nàng vung lên, một sợi dây nhỏ bung ra từ trong chiếc nhẫn đánh thẳng đến hắn, trên tay phải hắn cắt xuống một đường.
A... a... tiếng kêu thảm thiết của hắn ta vang vọng lên, cánh tay phải giờ đã lìa người, lăn lông lốc trên mặt đất. Hắn bị đau đến vặn vẹo khuôn mặt, cực kỳ thống khổ. Ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ, tiếp theo lại là sự thù hận cùng không cam lòng lan tràn. Hắn nhìn về phía nàng, nghiến răng mà gầm lên.
"Ngươi... ngươi... con tiện nhân này... ngươi chờ đó cho ta... thù này ta tất báo..."
Xong rồi hắn được một số đệ tự của Mê Dạ Các khênh đi. Những tên còn lại thấy vậy biết người này không thể chêu chọc, lập tức cũng rút lui, từ bỏ ý định từ tay nàng mà cướp người ra.
Thấy người đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nghich-ngom-cua-than-bi-vuong-gia/150734/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.