Bất chợt luồng ánh sáng vàng từ chiếc nhẫn hoa mai lan rộng truyền lên trên tụ lại trên bả vai trái của Lê Bảo Ngọc rồi biến mất. Lâm thẩm vội vàng kéo Lê Bảo Ngọc vào trong lòng mình, đưa tay vạch lớp y phục trên vai trái của nàng xuống, rồi như đứng hình nhìn vào đó, miệng mấp máy mãi một lúc mới thốt lên thành lời.
"Con... con chính là người mà ta cần tìm... haha... sư phụ... các vị tiền sư của Hoa Sơn... con đã không phụ lòng mọi người... con đã tìm được truyền nhân Mai Hoa rồi... Mai Sơn chúng ta đã tìm được người rồi..."
Nói rồi kích động ôm thật chặt Lê Bảo Ngọc vào lòng.
Lê Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn Lâm thẩm, nghe bà ta nói mà như lạc vào sương mù, mờ mịt không hiểu gì cả.
Thấy Lê Bảo Ngọc đang chăm chú nhìn mình, Lâm thẩm vội dịu giọng nói.
"Ngọc nhi... con có muốn nhận ta làm sư phụ không?"
"Sư phụ..."
Lê Bảo Ngọc ngây ngốc, giương đôi mắt to tròn nhìn vào Lâm thẩm hỏi lại một câu. Lâm thẩm mỉm cười hiền từ gật đầu, giọng nói mang theo vài phần âu yếm dụ dỗ tiểu cô nương.
"Đúng vậy... con nhận ta làm sư phụ, ta sẽ dạy con võ công, y thuật còn truyền lại chức Mai Nữ, trưởng môn Hoa Sơn lại cho con, con thấy sao? Bằng lòng nhận ta làm sư phụ không?"
Lê Bảo Ngọc vẫn đờ người ra. Mãi sau mới phản ứng lại, gật gật đầu, đồng ý. Nàng vốn không có quan tâm nhiều đến chức Mai Nữ trưởng môn kia, nhưng nàng lại muốn học công phu của cổ đại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nghich-ngom-cua-than-bi-vuong-gia/150728/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.