Đúng như dự đoán, xem ra, Hiên Vương Gia rất yêu thích xá muội của ta. Một hán tử rất tốt, cứ như vậy bị lãng phí rồi.
Tương ngộ lương tài, kỳ phùng địch phủ, Phong Vương Phi, sau này nàng sẽ không còn co đơn rồi, có người cùng nàng chơi vui rồi”
Lãnh Băng Cơ nhẹ cười xùy một tiếng: “Cũng không phải gả cho nam nhân của ta, đối với ta có dính dáng gì chứ?”
Na Dạ Bạch cười đến mức càng thêm ý vị thâm trường: “Ngày kia ta muốn về Nam Chiếu rồi. Ta cảm thấy, hai người chúng ta có thể hợp tác. Ta giúp nàng áp chế nàng ta, nàng giúp ta hãm chân nàng ta. Nàng biết mà, ta không hi vọng có một ngày nàng ta về Nam Chiếu”
Lãnh Băng Cơ nhún nhún vai: “Hoàn toàn ngược lại, ta chỉ muốn đem nàng ta chạy về Nam Chiếu sớm một chút, gieo họa cho con dân của các người.”
Na Dạ Bạch khẽ kêu một tiếng, từ trước mặt Lãnh Băng Cơ, vênh váo đi qua.
Hạo Vương Phi cùng Duệ Vương Phi đều không vào Hỉ Đường, đang tận tình khuyên bảo Hiên Vương Phi.
Hiên Vương Phi không hề trách móc mắng, chỉ là lấy khăn che mặt, đau lòng lau nước mắt. Hả lòng hả dạ muốn ỷ vào được sủng mà kiêu ngạo, ai mà ngờ, Hiên Vương vậy mà chẳng hề chú ý đến tình cảm vợ chồng, khiến mặt mũi nàng ấy mất sạch.
Như Ý ở trước mặt nàng ấy làm cho mất mặt, nhún vai một cái rồi rời đi.
Hiên Vương Phi nhìn theo bóng lưng của nàng ta, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Bao nhiêu năm đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893493/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.