Ai mà không nghĩ như vậy đâu.
Người ta Na Trát Nhất Nặc dựa vào, đó là bản lĩnh, mặc dù sau lưng không có Nam Chiếu làm chỗ dựa, vẫn có thể được Hiên Vương sủng ái, vẫn là bất khả chiến bại.
Hiên Vương Phi, lần này là thật đích vấp ngã, lật xe.
Lãnh Băng Cơ không nhịn được liền thở dài một hơi.
Mộ Dung Phong đúng lúc tới bên cạnh nàng ấy, khế giọng hỏi: “Than thở cái gì thế?”
“Wét bồ thương kẻ ăn đong chứ sao” Lãnh Băng Cơ không cần suy nghĩ mà nói.
Mộ Dung Phong ở cạnh nàng ấy, nhẹ nhàng nhéo một cái: “Nàng thử nhắc lại chuyện cũ xem”
Lãnh Băng Cơ sợ ngứa, vội vàng nhảy lên, cách xa Mộ Dung Phong ra một chút: “Có tật giật mình, ta không có nói chàng ái thiếp diệt vợ, tại sao lại tự nhận vơ vào người rồi?”
Tiểu Vân Triệt nghe hai người cãi cọ, không nhịn được ngẩng mặt lên, tò mò hỏi Mộ Dung Phong: “Phụ thân, người cũng có thiếp sao?”
Mộ Dung Phong không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Từng có”
“Khẳng định chạy theo người khác rồi” Tiểu Vân Triệt ung dung nói: “Cũng chỉ có mẫu thân con mắt mù, lại còn ngốc, đã chạy rồi còn bị bắt về, còn liên lụy đến con”
Hình như thật sự là bị hắn cắm sừng rồi.
Sắc mặt của Mộ Dung Phong trong nháy mắt trầm xuống: “Làm nhỉ tử của bản vương rất xui xẻo sao?”
Trong giọng nói có chút đe dọa, Tiểu Vân Kiệt trốn sau Băng Cơ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu làm con trai cho người rất tốt, chắc chắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893492/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.