Lãnh Băng Cơ ở Giang Nam năm năm rồi, đã quen với ngày đông không gió ấm áp ở nơi đó, bỗng nhiên lạnh ào tới, rét không thể chịu nổi.
Trong phòng đốt chậu than, địa long cũng sinh sôi, đem không khí trong phòng đốt lên ấm áp như xuân. Nàng liền trốn ở trong phòng không muốn đi ra ngoài. Màn cửa vừa vén lên đã cảm thấy lạnh thấu xương, gió lạnh thẳng hướng chui vào cổ.
Tiểu Vân Triệt lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, phấn khích không ngừng, chạy điên cuồng ở bên ngoài không chịu về phòng, đây là trách nhiệm vú emm không thể để cho người khác được giao cho Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong ngày thường thích làm bộ, không chịu hạ thấp tư thái. Hôm nay lúc rượt đuổi Tiểu Vân Triệt, không cẩn thận trượt ngã, hai người cùng trượt chân ngồi dưới đất.
Tiểu Vân Triệt cười khanh khách không ngừng, giống như con gà mái nhỏ vậy, Mộ Dung Phong dứt khoát không kiêng nể gì cả, cùng Vân Triệt còn có con chó trắng nhỏ Hoan Hoan lăn lộn trên tuyết, ném tuyết, đắp người tuyết, tình cảm của hai ba con cũng từ đó mà thăng hoa, không phân vai vế, bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Mộ Dung Phong: Huynh đệ à, đệ hạ thủ có đủ mạnh mẽ không?” “Đại ca à, lạnh không? Giày của huynh đều ướt đẫm cả rồi”
Tiểu Vân Triệt mặc áo bông viền lông ngân hồ, giống y phụ thânng quả bóng, nhìn không ra nổi. Hai cái chân ngắn hăng say đi lại trên tuyết.
Trận tuyết đầu tiên không quá lớn, hai người đều lăn lộn náo nhiệt trên tuyết còn có đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893436/chuong-895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.