Thẩm Phong Vân như sống dở chết dở, bước một bước lại thở một hơi. Cừu thiếu chủ căm tức đến nghiến răng, đành phải tìm cho hắn một chiếc xe ngựa. Một đường xóc nảy lại khiến hắn hoa mắt chóng mặt, cả người xương cốt rã rời.
Cừu thiểu chủ hậm hực mắng một câu: “Thật là lập dị”
Thẩm Phong Vân quả thực lập dị, suốt hành trình này, mặc dù ở trên thuyền hai người cực kỳ nóng ruột nhưng lo lắng suông cũng vô ích. Thẩm Phong Vân lại đuổi theo Cừu thiếu chủ không chịu buông tha, truy hỏi về cuộc sống mấy năm qua của Băng Cơ.
Đặc biệt thích quanh co lòng vòng hỏi dò hắn ta về mối quan hệ giữa hai người lúc đó.
Đối diện với một tiểu đệ hâm mộ và trung thành tuyệt đối với Mộ Dung Phong, liệu Cừu thiếu chủ có thể ăn ngay nói thật? Dĩ nhiên là không.
Ngược lại, toàn là các loại bên hoa dưới trăng, thề non hẹn biển, cố hết sức rải đủ kiểu hành động thân mật ngọt ngào, gì mà phu thê hai người hòa hợp như đàn cầm và đàn sắt, tôn trọng lẫn nhau rồi gắn bó như keo sơn.
Vậy mà, cặp mắt kia của Thẩm Phong Vân rất hiểm độc, nhìn từng nét mặt dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt hắn ta, còn giỏi kéo tơ bóc kén tìm ra chỗ sơ hở trong lời nói của hắn ta.
Cuối cùng, Thẩm Phong Vân tổng kết lại: “Con người mà, ai ai cũng đều có một nhược điểm. Càng thiếu hụt thứ gì, càng để ý thứ gì thì lại càng thích khoe khoang thứ đó. Chỉ cần nhìn biểu cảm cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893305/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.