Mộ Dung Phong nghĩ ngợi một lúc, vì hiện tại hắn không hề biết manh mối gì về tên thái tử Nam Chiếu đó, đồng thời không biết con đường trốn thoát của hắn ta. Hắn ta đi theo đường thủy ngoằn ngoèo chuyển động liên tục, đúng là còn chẳng bằng để hắn đi thẳng tới Nam Chiếu trên đường dành cho quan lại. Nếu như có thể ngăn cản đối phương lại trước khi ra khỏi Thủy Vân. Quan là tốt nhất.
Tất nhiên, hắn hy vọng cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân có thể giải cứu Bằng Cơ sớm hơn thế.
Mộ Dung Phong lập tức hạ lệnh, đại quân tiếp tục đi theo hướng nam tiến thẳng về Nam Chiếu.
Trong suốt hành trình, Vụ phó tướng đi theo sau hắn bất kể ngày đêm nên đã mệt mỏi tới nỗi trợn tròn mắt.
Cũng đã biết rõ rằng làm thuộc hạ của Phong vương gia không dễ, chẳng phải vì công chuyện khó xử lý mà là bởi động một tí là như cổng thành bốc cháy, làm hại tới cả cá dưới ao.
Trước đây hai người cãi nhau, bản thân giúp đỡ đứng giữa phải chịu bực tức từ cả hai thì cũng thôi đi. Lần này hắn đuổi theo thể tử, rầm rộ, làm ầm ĩ tới mức toàn bộ người dân trong Trường An đều biết.
Thử nghĩ xem, hơn một trăm nghìn quân binh trực tiếp xuất phát, hành quân từ bắc đến nam suốt ngày đêm, người dân vừa trông thấy như sắp có chiến tranh, sao có thể không hoảng sợ cho được? Truy hỏi đến cùng, rốt cuộc tại sao họ lại đánh trận thì các binh sĩ thật lòng cho biết rằng họ đang giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893304/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.