“Cẩm Ngu đã bỏ chạy trở về giữa đường, thiếp cũng không rõ đã xảy ra những gì, là nàng ta đã tìm đến Triệu ma ma, cầu xin Triệu ma ma cho gặp thiếp, thần thiếp thực sự không biết gì hết, thần thiếp bị oan, đúng rồi, thần thiếp cũng là bị nàng ta mê hoặc”
“Thủ vệ trong phủ kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không phải do ngươi âm thầm tiếp ứng, làm sao muội ấy có thể vào được vương phủ, làm sao có khả năng mê hoặc bản vương? Hiện giờ muội ấy đang trốn ở nơi nào?”
“Tử Đẳng tiểu trúc, tại gian phòng vốn dĩ là của Tri Thu”
Lời nói vừa dứt, cả người nàng ta cũng bay ra ngoài, lại một lần nữa nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
“Lãnh Băng Nguyệt, tại sao người chết lại không phải là ngươi, tại sao? Bản vương giết chết ngươi!”
Hắn giống như một con sư tử hung hăng giận dữ với đôi mắt đỏ rực, khuôn mặt đẳng đẳng sát khí tựa như dao sắc nhọn, hai bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, nâng lên cao với sát khí ngang tàn muốn hủy diệt vạn vật, rút thanh kiếm ở bên hông của thị vệ ra.
Sau khi ánh sáng từ thanh kiếm lóe qua, Lãnh Băng Nguyệt hét lên hai tiếng thê lương thảm thiết, đôi chân đang lành lặn bình thường của nàng ta đã bị chém đứt gân.
Nàng ta cuộn tròn lại vì đau đớn, máu me bê bết khắp người.
Mà Mộ Dung Phong chẳng qua chỉ là quăng Lãnh Băng Nguyệt đi, nhưng lại giống như nhấc lên một tảng đá lớn, cổ tay run lên, dáng người lảo đảo về phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893215/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.