Nhi Nhi khóc đến mức như tan nát cõi lòng, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Là ngươi đã hại chết tiểu thư nhà ta!”
“Không thể nào!” Mộ Dung Phong nói năng lộn xộn: “Sao lại như vậy được? Băng Cơ, nàng tỉnh lại, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi”
Giọng nói của Nhi Nhi càng lúc càng lạnh, như một nhát đao mãnh liệt đâm thẳng vào tim Mộ Dung Phong, hết nhát này lại đến nhát đao khác, cho đến khi máu chảy đầm đìa.
“Wì vài lời vu khống bịa đặt của người khác, vậy mà ngươi lại muốn hại chết tiểu thư nhà ta và cả đứa nhỏ trong bụng.
Tiểu thư là vì ngươi mà chết, ngươi đừng hòng thoát tội”
“Không thể nào!” Hai mắt Mộ Dung Phong đỏ thãm tức giận, giống như một con sư tử nổi trận lôi đình, tiếng khóc bi thương, khóe mắt như nứt ra, nghẹn ngào gào lên: “Ta không tin, Băng Cơ không thể nào chết được, tuyệt đối không thể nào. Để ta chết, để ta chết đi! Băng cơ, cầu xin nàng mau tỉnh lại đi!”
Bầu trời của Kỳ vương phủ đã sụp đổ rồi!
Tin tức truyền đến Tử Đẳng tiểu trúc, Lãnh Băng Nguyệt kích động từ trên giường bật dậy, kéo chăn trên người ra, vội vàng chạy đến Triều Thiên Khuyết.
Vở kịch náo nhiệt hả dạ lòng người như thế, làm sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ? Đến cuối cùng Lãnh Băng Cơ lại chết trong tay của chính bản thân mình, chỉ mới nghĩ đến thôi mà Lãnh Băng Nguyệt đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, khó mà kiêm chế được.
Bởi vì thần trí của Mộ Dung Phong bị khống chế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893214/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.