*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Thời không cần nàng ra lệnh đã chủ động đi ra ngoài kiểm tra tình hình, chỉ chốc lát sau Thiên Thời đã cau mày quay lại: "Là một vị công tử bệnh tật mặc áo trắng, ồn ào ghê lắm nên có rất nhiều dân chúng đến xem."
Là cái tên ma ốm kia sao?
"Hắn tới làm gì?"
Sắc mặt của Thiên Thời hơi kì lạ: "Hắn đưa một tấm bảng đúc từ vàng ròng tới cho phu nhân ngài đó."
Kẻ này thực sự lấy vàng làm gạch à? Hay là hắn quá coi trọng tính mạng của mình đây?
Chiều này thật sự rất giống với mấy bộ phim ngôn tình tổng tài máu chó. Các vị tổng giám đốc thích trò cứ hơi một tí là lại vứt ra mấy chục, mấy trăm tỉ mua đêm đầu tiên của một cô nhóc ngây thơ non choẹt, đây vẫn luôn là tình tiết khiến Lãnh Bằng Cơ cảm thấy mấy gã đàn ông đó chắc là bị tiền thiệu đến thiểu năng trí tuệ luôn hay sao đó.
Chẳng lẽ hôm nay nàng cũng gặp phải một kẻ như vậy?
Người muốn báo ơn người đã giúp mình đúng là không ít, thế nhưng Lãnh Băng Cơ cũng tin tưởng một chuyện, đang yên đang lành lại lấy lòng thế này thì nhất định là đang rắp tâm làm chuyện gì không tốt rồi.
Nàng chỉ thuận tay giúp hắn một việc nhỏ mà kẻ này lại chết sống đời tặng vàng như vậy. Vậy hắn có thể sống đến lúc lớn như vậy mà cha hắn vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893062/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.