*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nguy hiểm như lửa sém lông mày, lúc này trên núi lại vang lên tiếng sáo ngày một réo rắt, không hề có bất cứ tiết tấu nào, giống như tiếng còi của trạm gác bình thường. Những con rắn và dơi độc giống như nghe được mệnh lệnh, đồng loạt dừng lại, quay đầu cuồn cuộn lao về hướng Tây Bắc. Ngay lập tức, tiếng sáo ban nãy lại bắt đầu vang lên ở Tây Bắc, hai thanh âm hòa lẫn với nhau, giống như hai người đang tranh cao thấp, xoắn lại thành một chiếc dây thừng rồi dần dần kéo căng, không ai chịu thừa nhận thất bại. Đám rắn độc và dơi lâm vào hỗn loạn, giống như bị con người xua đuổi ở khắp nơi, không còn bất cứ trật tự nào. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy bầy rắn đã rời khỏi, thị vệ vội vàng thúc giục Lãnh Băng Cơ: “Vương phi nương nương, tranh thủ lúc này không có nguy hiểm, chúng ta hãy lùi lại càng sớm càng tốt được không?”
Người bên kia lập tức lợi dụng tình hình để trấn áp nàng, tiếng sáo càng lúc càng lớn, càng sôi nổi, giống như rất nhiều đứa trẻ đang cùng nhau khóc, quả thực là ma âm xuyên não, ngay cả Lãnh Băng Cơ cũng bị ảnh hưởng mà trở nên nóng nảy sốt ruột. Tiếng sáo phía Tây Bắc càng lúc càng hỗn loạn, cuối cùng bất ngờ dừng hẳn. Đám độc trùng đã rời đi hết, trả lại sự yên bình tĩnh lặng vốn có của núi cao. Lãnh Băng Cơ nói: “Là cao nhân phương nào đã ra tay giúp đỡ? Xin hãy xuất hiện.” Nàng liên tục hỏi ba lần, tiếng sáo dần biến mất, nhưng không thấy bóng người nào xuất hiện. Ngay khi Lãnh Băng Cơ cho rằng đối phương không chịu ra mặt, thì phía sau bỗng đột nhiên vang lên tiếng nói giòn giã của một người: “Na Trát Nhất Nặc tham kiến Vương phi nương nương.” Lãnh Băng Cơ quay đầu, chỉ thấy trên con đường núi phía sau xuất hiện một cô gái mặc váy đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh đi về phía mình, chiếc váy chiết eo màu đỏ rực như lửa trông vô cùng bắt mắt giữa vùng đất hoang vu. Lãnh Băng Cơ hơi nheo mắt, nàng cho rằng người tới ít nhất cũng phải là một nữ nhân đứng đắn tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, không ngờ đối phương chỉ là một đứa trẻ, nhìn thoáng qua chỉ mới mười bốn mười lăm, chưa đến tuổi cập kê, trên mặt còn vương nét trẻ con chưa dứt. Hơn nữa, làn da của cô bé còn trắng tới trong suốt, mái tóc màu vàng kim, đôi mắt màu xanh đen huyền bí. Nếu không phải các đường nét trên khuôn mặt vẫn rất tròn trịa, chỉ sợ Lãnh Băng Cơ sẽ nghĩ rằng người này không có huyết thống Hoa Hạ. “Ban nãy có phải là cô nương đã ra tay hỗ trợ?” Cô gái nhỏ nở nụ cười ngọt ngào, để lộ ra hai hõm quả lê đáng yêu: “Ta tên là Nhất Nặc, Na Trát Nhất Nặc. Bái kiến Vương phi nương nương.” Lãnh Băng Cơ cũng không vòng vo nữa: “Cô nương là người của Thánh Nữ giáo?”
“Vương phi nương nương thật thông minh. Linh bà đã giết chết hàng chục đứa trẻ, mong rằng nhi nữ mình có thể trở về từ cõi chết và trở thành đứa trẻ ma. Cho nên trong lòng bà ta luôn bị ám ảnh bởi điều này, dễ gây ra ảo tưởng về thính giác, khi tiếng trẻ con khóc vang lên liền không thể khống chế mà rơi vào hỗn loạn.” Sau khi chuyện của Linh bà bị bại lộ, trong một lần Điêu ma ma cùng Nhi Nhi nói chuyện phiếm từng nhắc đến chuyện lần trước xảy ra trong bữa tiệc đầy tháng của tứ hoàng tử. Lãnh Băng Cơ nghe họ kể, khi Linh bà thấy tiếng tiểu quận chúa khóc nỉ non, suýt chúa nữa làm ra hành động thất lễ, may mà bị Cẩm Ngu vẫn luôn theo dõi chặt chẽ bắt được. Cho nên, khi nàng vừa nghe thấy tiếng sáo như trẻ con đang khóc liền biết rằng người đến không phải địch mà là bạn. “Vậy đã bắt được Linh bà chưa?” Nhất Nặc lắc đầu: “Vẫn để bà ta chạy thoát, lão yêu bà này quá xảo quyệt. Ta đã đến Thượng Kinh vài ngày vẫn không thể tìm ra chỗ ẩn náu của bà ta. Hôm nay cũng do nhìn thấy những con dơi xuất hiện giữa ban này mới biết tất có người làm chuyện xấu, bèn truy đuổi tới đây, tiếc là chỉ có một mình ta, trong lúc bận rộn xua đuổi rắn, bà ta đã nhân cơ hội này chạy thoát.” Sau khi Linh bà rời khỏi Vương phủ, Mộ Dung Phong từng sai người truy tìm tung tích của bà ta nhưng không tìm thấy bất cứ thông tin nào. Cứ tưởng bà ta đã bỏ trốn khỏi Thượng Kinh, ai ngờ người này không chỉ ở lại, còn nhân cơ hội thiên thời địa lợi, Lãnh Băng Cơ nảy sinh mâu thuẫn với Mộ Dung Phong mà âm thầm ra tay. Không diệt trừ được người này, kiểu gì về sau cũng có họa lớn. “Nếu cô nương muốn truy tìm tung tích của người này, ta có thể tìm người giúp.” Na Trát Nhất Nặc lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý: “Được, ta biết Vương phủ có rất nhiều thị vệ, chúng ta hợp tác với nhau thì nhất định sẽ tìm ra được tung tích bà ta. Ta vốn tưởng bà ta đang trốn trong Kỳ vương phủ nên chỉ dẫn có hai người tới Thượng Kinh.” “Vậy bây giờ cô nương đang ở nơi nào? Ngày mai ta sẽ phái người qua để nghe lệnh cô nương làm việc.” Na Trát Nhất Nặc báo lại địa chỉ của mình, sau đó bỗng nói: “Xin hỏi nương nương, ta có thể xem qua căn phòng mà Linh bà đã từng ở được không? Chỉ cần tìm được tóc hoặc quần áo chưa giặt gần đây mà bà ta từng mặc, ta sẽ có cách để tìm ra vị trí cụ thể của bà ta.” Mặc dù Lãnh Băng Cơ cảm thấy phương pháp này không khoa học, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đã có tính toán của Na Trát Nhất Nặc, nàng không thể không thử một lần. Dù sao vẫn luôn có những chuyện kỳ quái như thế. Nàng gật đầu đồng ý: “Được, ngày mai ta sẽ về phủ, ngươi có thể tới Vương phủ tìm ta.” Hai người trò chuyện một lúc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập trên núi, dừng lại trước cửa, người xông vào trong thôn. Mộ Dung Phong trở về, có lẽ đã có được tin tức. Na Trát Nhất Nặc rất hiểu chuyện, lập tức nói lời tạm biệt, Lãnh Băng Cơ cũng không giữ lại. Đối với Thánh Nữ giáo này, đánh giá của nàng chỉ có duy nhất một chữ “Tà”. Linh bà không phải người duy nhất, giáo chủ ban đầu vì giáo quy ép buộc mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hủy hoại nhân duyên của người khác thì thôi, còn tàn nhẫn làm hại đứa trẻ trong bụng Linh bà, chứng tỏ cũng chẳng phải một kẻ tốt lành gì. Cho nên, đối với Thánh Nữ giáo này, hợp tác đôi bên cùng có lợi thì được, nhưng kết giao bằng hữu thì không, nên tránh mà đứng nhìn từ xa. Bằng không, với những thủ đoạn nham hiểm như thế, không đắc tội họ thì không sao, một khi đắc tội thì chỉ sợ chính mình chết thế nào cũng không biết. Mộ Dung Phong vội vàng lao về phía Lãnh Băng Cơ, bất chấp thị vệ vẫn còn ở đây, hắn ôm chặt lấy nàng lo lắng hỏi: “Băng Cơ, nàng thế nào rồi? Có làm sao không?” Không phải nàng vẫn đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt hắn sao? Người vẫn nóng, nhưng hơi thở thì không hề bình thường, sắp bị hắn ôm chết. Lãnh Băng Cơ thầm oán trong lòng, ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói ra hai chữ: “Không sao.” “Là kẻ nào đã ra tay? Linh bà?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]