Ở trong sân không có nhà vệ sinh, miễn cho mùi khó chịu ngút trời. Lãnh Băng Nguyệt ngày bình thường dùng thùng phân, hạ nhân cần phải đi vài nước chân đến nhà vệ sinh ở không xa để giải quyết.
Lãnh Băng Nguyệt trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với hắn ta: “Hôm nay thời gian mà chàng đến cũng không ngắn rồi, cũng đừng có gây thêm phiền phức, bị người khác gặp được nữa, vẫn là nhanh chóng đi ra khỏi phủ đi”.
Phương Phẩm Chị cảm thấy cũng đúng, tự mình ăn mặc một thân nữ trang, nếu như đi nhà vệ sinh nữ, vạn nhất bị người khác gặp được thì cũng không hay. Vậy thì các biệt với Lãnh Bằng Nguyệt, đi ra khỏi Vương phủ thôi.
Ra cửa quẹo phải, đi qua hai cái giao lộ, liền cảm thấy không nhịn được nữa rồi, tìm cái phố nhỏ, tìm nơi xó nhỏ có góc cạnh ngó ngó nghiêng nghiêng bên trái bên phải không thấy ai, mới cởi cái quần xuống, bắt đầu đi tiểu.
Đi tiểu mới được một nửa, sau lưng đột nhiên lại có người quát lớn: “Này, làm cái gì đấy?
Lập tức dọa hắn nhảy dựng cả lên, tranh thủ thời gian mặc lại cái quần, quay người nhìn lại, nhìn thấy có người hứng về phía mình mà đi tới, bộ dạng xun xoe cuống quít, vội vội vàng vàng mà chạy thoát.
Trong Tế Hà viện, Đại Mạt đi vào căn phòng của Cẩm Ngu.
Cẩm Ngu đang ngồi ở trước bàn trang điểm trong trước trông sau, nghe được có tiếng bước chân của nàng ta, đầu cũng không quay lại hỏi: “Thế nào rồi?”.
"Thật là giống y hệt như phán đoán của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892902/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.