*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tri Thu nói cảm ơn rồi nhận lấy. Ngón tay nhịn không được có hơi run rẩy. Mấy viên thuốc nhỏ bé vậy lại lại có lực hấp dẫn đối với nàng ta như vậy, dường như nàng ta không khống chế được mình. “Vậy sao khi ta dùng xong mấy viên này có thể đến Kim phủ tìm Tiểu Chi cô nương để xin thêm không? Ta đưa tiền cũng được. Hiện tại mỗi tháng ta có mấy lượng tiền tiêu vặt, cũng không tiêu gì cho bên ngoài.” “Xem Tri Thu tỷ khách khí với ta chưa kìa. Đợi tỉ dùng hết, nếu như cần gấp thì có thể đến quán trọ Hưởng Lai để tìm ta. Tiểu nhị nơi đó có thể có cách đưa tin cho ta. Tuyệt đối đừng đi Kim phủ, để Nhị công tử biết được thì sợ rằng sẽ trách mắng ta” Ánh mắt Tri Thu lóe sán: y thì cảm ơn Tiểu Chỉ cô nương trước rồi, ngươi thật tốt với ta” “Ai bảo hai ta có duyên phận chứ” Phương Phẩm Chỉ lại dặn dò một câu: “Nhớ là phải dùng rượu nóng để uống. Uống xong nếu như cảm thấy không tốt thì đến nhà trọ để tìm ta” Tri Thu đáp ứng một tiếng. Sau khi tiễn Phương Phẩm Chi, xoay người lại thì nhìn thấy bóng dáng Lãnh Băng Nguyệt thấp thoáng trước cửa sổ, nấp sau màn gấm. Thực sự nàng ta biết mọi việc rồi. Tri Thu nắm chặt mấy viên thuốc trong lòng bàn tay, trái tim trầm xuống trong chớp mắt. Nàng ta dường như có thể chắc chắn, đây là cái bẫy mà Phương Phẩm Chi và Lãnh Băng Nguyệt đã cấu kết với nhau để gài. Bản thân vì chạy theo cái đẹp đã đâm đầu nhảy xuống. Tạm thời nàng ta không hề đánh rắn động cỏ là vì không biết mục đích của hai người này là gì. Giống như đầu độc Lãnh Thanh Hạc mà thần không hay quỷ không biết đầu độc chết mình sao? Hiện tại có phải mình đã trúng độc rồi không? Buổi chiều hôm đó nàng ta chẳng hề để tâm làm việc, đến khi mặt trời ngả bóng hoàng hôn mới lấy được dũng khí. Nàng ta phải đi tìm Lãnh Băng Cơ. Từ lúc nàng ta được nâng lên làm nha đầu thông phòng, lại bị Lãnh Băng Cơ nắm chóp thì không còn dám nối giáo cho giặc, giúp đỡ Lãnh Băng Nguyệt tính kế nàng. Mà Lãnh Băng Cơ cũng không còn làm khó mình. Đồng thời, mấy hôm trước, sau khi Lãnh Băng Cơ quản gia còn tăng thêm một chút ngân lượng cho mình. Từ nhất đẳng nha đầu nâng lên một bậc.
Đến khi Lãnh Băng Cơ có chuyện ra ngoài thì đụng phải nàng ta ở cửa. Lãnh Băng Cơ cảm thấy hơi kỳ quái, người đời thường nói không có chuyện thì không tìm đến cửa. Tri Thu này rất biết giữ mình, hiếm khi ra khỏi Tử Đằng tiểu trúc, hôm nay rõ ràng là có chuyện. Tri Thu tiến lên cung kính hành lễ, Lãnh Băng Cơ vào thẳng vấn đề: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Tri Thu liếc mắt nhìn trái nhìn phải: “Vương phi nương nương có thể ban chút thời gian, tìm nơi nào đó vắng vẻ để nói chuyện không?” Lãnh Băng Cơ biết nàng ta có điều kiêng dè, gật đầu ra hiệu cho Nhi Nhi phía sau mình ở nguyên tại chỗ, rồi theo Tri Thu đến phía sau giàn hoa. Nhi Nhi có chút không yên tâm nên nhìn theo chăm chăm. Tri Thu nhìn xung quanh không có người bèn móc mấy viên thuốc từ trong tay áo ra, dùng hai tay dâng lên cho Lãnh Băng Cơ. “Không lâu trước xuất phủ, có người chào hàng với nô tì loại thuốc này. Nói là Ngưng Hương Đan nổi tiếng một thời. Nô tì không kìm được tò mà đã mua về mấy viên. Nhưng sao khi uống xong thì cảm thấy cơ thể không thoải mái. Lương y trong phủ cũng không nói được nguyên nhân. Cho nên nô tì mạo muội xin Vương phi nương nương xem thử, đây có phải là Ngưng Hương Đan thật không?” Lãnh Băng Cơ dùng khăn nhận lấy, lột giấy dầu ra, đưa đến trước mắt xem tỉ mỉ, cẩn thận ngửi một chút, lập tức biến sắc: “Rốt cuộc ngươi đã lấy loại thuốc này từ nơi nào?” “Mua trên đường!” “Còn không nói thật!” Lãnh Băng Cơ quát mắng: “Có ai có thể trắng trợn rao bán thuốc độc trên đường sao?” Toàn thân Tri Thu run rẩy, sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch: “Thuốc độc?” “Không sai, Ngưng Hương Đan thật sự mặc dù có độc, nhưng độc tính không mạnh, dùng ít sẽ không có trở ngại gì. Nhưng loại thuốc này của ngươi hoàn toàn không giống vậy. Dùng nhiều sẽ bị nghiện. Khi lên cơn thì toàn thân giống như có hàng vạn con kiến cắn, đau không muốn sống!” “Mặc dù không thể lập tức mất mạng nhưng một khi ngừng thuốc thì tần suất lên cơn sẽ càng lúc càng nhiều, thậm chí sẽ xuất hiện ảo giác, mất đi năng lực làm chủ, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người khác. Rõ ràng có người mượn chiêu bài Ngưng Hương Đan muốn hại ngươi!” Mặc dù Tri Thu đã sớm ngờ vực nhưng không hề ngờ sự thật lại như vậy. Nếu như lời của Lãnh Băng Cơ là đúng. Phương Phẩm Chỉ nắm trong tay loại thuốc này. Mình chịu không được tìm hắn ta, há chẳng phải ngoan ngoãn nghe theo sự bố trí của hắn ta sao? Rõ ràng Lãnh Băng Nguyệt cũng muốn nhân cơ hội này đến khống chế mình trong lòng bàn tay! Hay cho người đàn bà độc ác! Lãnh Băng Cơ nhìn sự biến đổi trong sắc mặt nàng ta, lại truy hỏi lần nữa: “Loại thuốc này là ai đưa cho ngươi!” Tri Thu do dự trong chốc lát, mình có cần nói thẳng ra không? Bao gồm chuyện xấu của Lãnh Băng Nguyệt? Nàng ta là người phụ nữ cực kỳ tinh ranh, gian xảo. Loại tính cách này là do từ nhỏ hầu hạ Lãnh Băng Nguyệt, kẹp giữa trong sự sinh tồn từ một đống nha đầu ma ma rèn ra. Rất nhanh, lợi và hại trong việc này đã được suy tính một lượt trong đầu mình. Tố cáo, cho dù Lãnh Băng Nguyệt có thể bảo toàn tính mạng nhưng không thể nào tiếp tục ở trong phủ này nữa. Còn bản thân, kết cục tốt nhất là có thể ở lại trong phủ, nhưng thân phận cũng sẽ rất ngượng ngùng. Hoặc, Lãnh Băng Nguyệt thẹn quá hóa giận cũng sẽ vạch trần chuyện trước kia mình nối giáo cho giặc. Mộ Dung Phong cũng sẽ dời cơn giận lên mình, đuổi mình và Lãnh Băng Nguyệt đi, kết cục có thể tưởng tượng được. Nàng ta tiếc nuối cuộc sống an nhàn hiện tại. Mặc dù vẫn thấp kém nhìn sắc mặt Lãnh Băng Nguyệt, nhưng cơm no áo ấm. Mỗi tháng còn có không ít tiền tiêu vặt, cứ giữ kín đã, ngộ nhỡ còn có lối ra sao? Vả lại, trong lòng nàng ta vẫn còn một suy nghĩ lớn mật, thình lình xuất hiện. Đồng thời cũng vì suy nghĩ này mà kích động không thôi, dường như trong chớp mắt đã đưa ra quyết tâm. Nàng ta giả vờ bị dọa trước mặt Lãnh Băng Cơ, run lẩy bẩy, tạm thời không trả lời câu hỏi của Lãnh Băng Cơ: “Vậy chẳng phải nô tì bị trúng độc rồi sao? Nô tì đã ăn mấy viên rồi!” Nàng ta quỳ “bộp” một cái trước mặt Lãnh Băng Cơ: “Vương phi nương nương, cầu xin người, cầu xin người cứu nô tì. Loại độc này có thể giải không?” Lãnh Băng Cơ cho rằng nàng ta chịu kinh sợ không tiếp tục theo đuổi vấn đề vừa nãy nữa: “Cũng may bản thân ngươi phát hiện sớm. Cũng không phải là không thể. Chẳng qua không có loại thuốc đặc hiệu. Cần phải giải trừ độc tố dần dần. Vả lại còn cần ý chí mạnh để chống đỡ” “Nô tì có thể, nô tì có thể. Chỉ cần có thể giải độc, có đau có khổ thêm nữa nô tì cũng có thể nhịn!” “Vậy sau này tuyệt đối ngươi không được phép dùng thứ thuốc này nữa. Cho dù có khó chịu cũng phải khống chế” Tri Thu gật đầu như đinh đóng thép, mang trong mình quyết tâm cực kỳ: “Đánh chết nô tì cũng sẽ không dùng nữa” Lãnh Băng Cơ lại truy hỏi: “Rốt cuộc làm sao ngươi có được loại thuốc này? Bây giờ có thể nói ra chưa?” Biết được loại độc này có thể giải thì Tri Thu không thể thành thực khai ra. Đồng thời tuyệt đối không thể để Lãnh Băng Cơ tìm hiểu rõ nguồn gốc, tìm đến Phương Phẩm Chỉ. Bằng không, suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu nàng ta không thể nào thực thi được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]