Lãnh Bằng Cơ vừa ngủ, đã nghe được bên ngoài có người đập cửa ầm ầm, Vu phó tướng lớn giọng kêu lên: "Nhanh mở cửa, Vương Gia bị trúng độc!"
Lãnh Băng Cơ hoảng sợ ngay lập tức tỉnh dậy, giày cũng không thèm mang, đi chân trần mở cửa phòng xông ra bên ngoài.
Cửa viện mở ra, Vu phó tướng dìu đỡ Mộ Dung Phong nửa sống nửa chết đang đứng bên ngoài cửa, hắn ngạc nhiên vui mừng gọi Lãnh Băng Cơ: "Vương phi nương nương, nhanh khám cho Vương gia, Vương gia bị thương rồi, còn trúng độc, chất độc vào đến tim rồi."
Trái tim Lãnh Băng Cơ hung hăng thắt lại, đưa đầu ngón tay lên bắt mạch Mộ Dung Phong, lo lắng hỏi: "Trúng độc gì vậy?"
Vụ phó tướng giành nói: "Để ta đưa cho người xem kim tiêu ngâm thuốc độc."
Lãnh Băng Cơ lúc này mới yên lòng: "Vậy là tốt rồi, không quá đáng ngại, mau chút dìu chàng vào phòng của ta."
Vụ phó tưởng dùi Mộ Dung Phong không còn sinh lực tiến vào phòng chính, đỡ hẳn xuống ghế, nhưng chân Mộ Dung Phong lại không dừng, trực tiếp đi vào phòng trong, tự giác tựa vào đầu giường, nhắm mắt, lông mày nhăn lại, vẻ mặt đau đớn thấu tim gan vì bị thương.
Vu phủ tường nghĩ lúc Vương gia tự mình đi vào phòng, đi đứng vẫn rất có sức lực, sao khi vừa ngã ra giường, lại giống như vũng bùn nhão vậy?
Chiếc phi tiêu này đến tột cùng là lợi hại như thế nào?
"Miệng vết thương ở đâu?" Lãnh Băng Cơ thắp đèn sáng lên, đặt nó lên chiếc ghế đầu trước mặt, rồi vội vàng cột chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892742/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.