Sau tấm bình phong phát ra tiếng cười nhạt.
“Nghe thì thấy rõ ràng rành mạch, dường như cũng có đạo lí lắm, ngươi không sợ biết được bí mật của người khác, ngược lại bị diệt khẩu sao?”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, phảng phất trong đó có chút sát khí.
Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi chạy tới phòng của ta cởi bỏ y phục tắm, căn bản không hề có ý định che đậy, nếu như ta giả bộ không biết, như vậy thì cũng vô ích. Chi bằng biểu hiện tự nhiên khéo léo một chút, nói cho ngươi biết, ta rất thức thời, sẽ không nói năng linh tinh đâu.”
“Vậy ngươi đoán xem, người đoán có đúng không?"
Lãnh Băng Cơ mặt mày ủ rũ: “Hi vọng là không đoán đúng”
Người đàn ông cười nhạt: “ha ha”, “rào rào” một tiếng từ trong nước đứng lên: “Đúng hay không, nhìn một cái không phải biết rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu không ngừng: “Tuy cũng hơi có chút tò mò, nhưng thứ không hợp lễ giáo thì không được nhìn, ta sợ bị đau mắt.”
Sau tấm bình phong tiếp tục vang lên tiếng động, người đàn ông kia từ trong bồn tắm đứng lên, giơ tay với lấy chiếc khăn tắm trên tấm bình phong, thờ ơ nói: “Đoán cũng đoán rồi, còn không biết trong lòng người đắc ý ta bao nhiêu lần rồi, hà tất gì vẫn giả bộ? Ngươi không muốn xem cũng phải xem”.
Vừa nãy là tên cuồng xem trộm, lay người một cái liền biến thành tên cuồng khỏa thân rồi.
“Ta có thể gọi người không?” Lãnh Băng Cơ yếu ớt hỏi: “Tốt xấu gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892735/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.