Về tới Vương phủ thì trời đã tối mịt.
Bữa tối không ăn nổi nữa, Nhi Nhi đã chuẩn bị sẵn cho nàng bồn tắm, hậu hạ tắm gội.
Lãnh Băng Cơ cài cửa phòng, cởi bỏ áo khoác ngoài ra treo lên tấm bình phong, thò tay xuống thử độ ấm của nước. Đầu ngón tay còn chưa chạm tới mặt nước, liền nghe thấy một âm thanh "tôm” rất nhỏ.
Âm thanh rất nhẹ, gần như không nghe được nhưng cùng với lúc đó, trên mặt nước lăn tăn vài gợn sóng nhỏ, rõ ràng là có dị vật rơi vào trong nước.
Nàng linh cảm tới điều gì đó, ngước đầu nhìn lên phía trên, liền thấy trên đỉnh đầu có tia sáng lờ mờ lóe lên, bất giác trầm giọng quát một tiếng: "Ai!”
Động tỉnh lần này có lớn hơn chút, “cạch”, là tiếng gạch ngói va vào nhau.
Quả thực có người từ mái nhà gỡ viên ngói ra nhìn trộm vào trong phòng. Nếu như không phải có hạt đất vừa đúng lúc này rơi xuống nước thì bản thân căn bản không thể phát giác ra được.
Tên cuồng nhìn trộm! Kẻ háo sắc!
Lãnh Băng Cơ từ một bên tấm bình phong nhanh chóng với lấy chiếc áo khoác ngoài khoác lên người, sau đó bước lên hai bước mở cửa phòng, lao về phía sân vườn nhìn lên mái nhà.
“Kẻ nào?”
Màn đêm tối mịt, chẳng có đến nửa bóng người.
Hai tên thị vệ từ bên ngoài sân vườn lao tới: " Sao vậy?"
Lãnh Bằng Cơ bình tĩnh nói: “Có tên trộm lẻn vào trong phủ, vừa rồi còn ở trên mái nhà”
Nàng vừa dứt lời, một tên thị vệ đã xoay người nhảy bật lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892734/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.