Xuất phát từ tình thương muốn bảo vệ con của người mẹ Lãnh Băng Cơ liền ôm lấy bụng mình, sống lưng căng thẳng, đầy cảnh giác nhìn Mộ Dung Phong, giống như là một con gà mái xù lông.
"Phong vương gia, ta không biết chàng nói như vậy đến tột cùng là dựa vào tâm trạng gì mà nói ra. Có thể là muốn tốt cho ta, cũng có thể là đứa bé này tồn tại làm chàng mất hết mặt mũi, thậm chí còn bị người ta bàn luận sau lưng”
“Nhưng ta có thể nói rõ ràng cho chàng biết, nếu ta đã quyết định giữ lại đứa bé này thì nó chính là mạng sống của ta, ai cũng không được làm tổn thương nó, một chút cũng không?
“Chàng yên tâm, chỉ cần chàng thả ta đi tất nhiên ta sẽ cho nó một thân phận hợp lý. Có khả năng ta sẽ lựa chọn tạm thời cao chạy xa bay, chờ đứa trẻ sinh ra rồi lại quay về Thượng Kinh, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không trở về. Nói tóm lại, sẽ không tạo ra thiệt hại gì cho mặt mũi của Phong vương gia chàng đầu”
“Cho nên xin chàng tốt nhất đừng có ý đồ gì với đứa bé này"
Tay cầm cương ngựa của Mộ Dung Phong bỗng nhiên căng thẳng, khớp xương đều trở nên trắng nhợt, trong mắt giãy dụa một lúc nhưng vẫn không nói ra suy nghĩ trong lòng: "Hắn đáng giá cho nàng làm như vậy sao? Vì hắn mà nàng bị hủy hoại danh tiết, còn muốn trả giá bằng hạnh phúc nửa đời sau của mình”
Lãnh Băng Cơ hiểu “hắn” trong miệng Mộ Dung Phong đến tột cùng là chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892714/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.