Mộ Dung Phong đã ra đến cửa, hắn cầm cẩm bào định khoác lên người.
con rùa.”
Bỗng nghe thấy giọng nói của Lãnh Băng Nguyệt: “Sau lưng chàng có gì đó, hình như là một
Hắn ta dừng bước, bán tín bán nghi “Hả” một tiếng.
Bên cạnh có một tấm gương để chỉnh trang y phục mũ mão. Hắn đi đến trước tấm gương, xoay mặt lại nhìn sau lưng của mình. Quả thật thấy trên lưng mình, phía dưới bả vai có hình một con rùa kỳ dị. Hắn động đậy, cái đầu to của con rùa cũng động đậy, hai mắt dồn lại với nhau.
Cái quỷ này có lúc nào đây?
Mộ Dung Phong đột nhiên nhớ tới lúc đến phủ Bá Tước mừng thọ đã trúng độc cá nóc. Lãnh Băng Cơ đã tự mình châm cứu. Ngày hôm sau liền cảm thấy sau lưng hơi ngứa nhưng cũng không để ý lắm. Nhất định là nàng ta bày trò rồi.
Lửa giận xông thẳng lên đầu. Lý nào là vậy, con khỉ phá phách này gan to bằng trời rồi mà!
Hắn với tay lấy mảnh khắn bên cạnh ra sức lau vẫn không tài nào lau sạch. Đây rõ là hình được khắc lên, chẳng khác nào loại khác chữ được khắc lên thân của bọn phạm nhân.
Sau lưng hắn, Lãnh Bằng Nguyệt đang từ trong làn nước bước ra. Nàng ta quần áo choàng lên người rồi bước đến. Gót sen nhẹ bước, quyến rũ vạn phần.
Hắn không mảy may động lòng, tức giận quay người đùng đùng ra khỏi Vương phủ. Hắn đi một mạch đến Tướng phủ bắt nữ nhân kia về tính sổ.
Một Lãnh Băng Nguyệt toàn thân trần trụi trong làn nước nóng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892693/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.