Hôm nay sắc trời rất tốt, Lâm Phong cho người đến báo muốn Ngâm Tuyết cùng hắn đi dạo. Tống Ngâm Tuyết đi bên cạnh hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Thật không nghĩ tới người lạnh lùng vừa quyết tuyệt như chàng lại cùng nàng đi dạo.
"Ai, Lâm Phong, chàng mời ta đi dạo, ta quyết định, mời chàng uống rượu."
Trông thấy phía trước có một gian tửu lâu, Tống Ngâm Tuyết cười cười chỉ. Nghe vậy, Lâm Phong nở nụ cười tuấn mỹ, cao quý như thần.
" Được."
Tống Ngâm Tuyết ngoái đầu lại nhìn, giương môi cười với Lâm Phong, nụ cười kia như tỏa nắng, sáng lạng, thanh tịnh, giảo hoạt.
" Ngâm Tuyết....."
Bất giác, trái tim bị đầu độc, Lâm Phong trố mắt, trong miệng thì thào nói nhỏ. Đối với Tống Ngâm Tuyết, Lâm Phong hoàn toàn không có sức chống cự, giống như hiện tại, chỉ cần một nụ cười lơ đãng, trong nháy mắt liền có thể bắt hắn làm tù binh!
"Đi thôi."
Hiểu được phản ứng của hắn giờ phút này, không muốn hắn tiếp tục háo sắc, Tống Ngâm Tuyết lên tiếng, đi về hướng tửu lâu. Lâm Phong sau lưng, trong nháy mắt đã hoàn hồn, hạnh phúc cười khẽ, nhấc chân đi theo.
"Tiểu nhị, cho hai bình rượu ngon!"
Vừa mới bước vào tửu lâu, Tống Ngâm Tuyết liền lên tiếng nói, sau đó tìm vị trí hẻo lánh, cùng Lâm Phong ngồi xuống.
"Khách quan, rượu của ngài."
Hai bình rượu ngon được bưng lên, tiểu nhị xoay người rời đi, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết xách bình rót rượu, động tác ưu nhã.
"Nghe nói đây là 'Túy hồng trần' nổi danh, hôm nay may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngam-tuyet/1743420/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.