Chương trước
Chương sau
Lạnh lùng cười một tiếng, tình huống như này Ngâm Tuyết thấy đã nhiều lắm, trước kia theo người hắc đạo đi thu nợ, lần nào không phải là tình trạng huyên náo dính mùi máu tanh, nàng sớm hiểu rõ trong lòng những người kia nghĩ gì. Từ khi nàng xuyên không đến đều là bị gò bó trong các quy tắc, cứ cho là Ngâm Tuyết nàng ta là nữ nhi trói gà không chặt. Không ngờ nàng còn lại là Các chủ của một tổ chức sát thủ. Cuối cùng nàng cũng có thể là chính mình một lần. Lại thêm một cước đạp nữa, Ân lão gia tử bị đá, nói không ra lời.
"Các ngươi nếu muốn để hắn chịu thống khổ ít đi một chút thì mau nói cho ta biết đồ cất giấu ở nơi đâu."
Nhi tử của Ân gia lão đầu khóc lóc, hồi lâu nói không ra lời, Ngâm Tuyết biết không thể chỉ nhìn bọn họ thôi. Ân lão đầu đã sớm đau đến ngất đi rồi, người thiếu niên dùng ánh mắt cừu hận nhìn nàng đột nhiên mở miệng.
"Ta biết ở nơi đâu, gia gia nói cho ta biết!"
Hắn là hậu duệ nhỏ nhất Ân gia, cơ nghiệp Ân gia cũng sớm gánh nặng ở trên vai hắn, mặc dù hắn ít tuổi nhất, nhưng lại là người trưởng thành nhất. Cho nên sau cái chết của phụ thân, gia gia của bọn hắn mới sẽ đem chuyện toàn bộ nói cho thiếu niên này. Đám người Lâm Phong vốn là bàng quan, lúc này ánh mắt nhất loạt hướng người thiếu niên kia, thiếu niên đó nói.
"Các ngươi đi tới chính sảnh, ở giữa hướng trái ba phần, lên trên ba phần có một khối đồ sứ trên đá, dịch chuyển tảng đá sang bên trái, một ống con đựng bút xuất hiện thì nhấc lên, trong cơ quan đó đúng là binh khí của Triều Nhai."
Đoàn Niệm theo lời thiếu niên đó mà lục tìm, không lâu lắm đã tìm thấy binh khí của Triều Nhai.
" Vương gia đã tìm thấy binh khí"
Lâm Phong gật đầu, lại nhìn Ngâm Tuyết. "Thủ đoạn của ngươi thật đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ người bên cạnh ngươi nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới, ngươi có thể đắc ý vì là người giỏi nhất trong Thất Sát, thế nhưng ngươi lại tàn độc không giống người. Không biết Các chủ nhà ngươi có phải là nữ nhân máu lạnh? lại có thuộc hạ như ngươi."
Ngâm Tuyết mặt lạnh như tu la trả lời.
" Ta đây rõ đã giúp vương gia ngươi ngươi lại kết án ta?"
Lâm Phong im lặng không nói, Ngâm Tuyết rút đao, đao ảnh chợt lóe trực tiếp lấy mạng Ân lão đầu, sau đó lại giống như một tử thần vừa phục sinh, mọi người bên cạnh kinh ngạc cùng bội phục, còn có sợ hãi nàng. Về sau, nhắc đến Tuyết công tử là nhắc tới vị máu tanh, ước chừng cũng là bắt đầu từ sự kiện này. ngôn tình hay
"Nhân từ với địch là tàn nhẫn với chính mình." Ánh mắt Ngâm Tuyết đảo qua đối đáp lại, Lâm Phong tựa hồ hiểu ra cái gì đó liền gật đầu, sau đó phân phó về chiến sự dưới chân núi. Đã chiếm được binh khí, Lâm Phong không cần phải giám sát Hồng Diệp Cốc, hắn phái một đội binh mã đóng quân ở nơi này, những người còn lại thì chuẩn bị lên đường, hắn rốt cục nên khải hoàn trở về.
" Vương gia, ba tên này xử lý thế nào?"
Một hán tử trong Tinh Sát đi tới hỏi, tên con trai thứ ba của Ân Môn khóc lóc hôn mê bất tỉnh, một tên khác còn đang ôm thi thể Ân lão gia tử bên cạnh run rẩy không ngừng, còn có một tên oán hận nhìn chòng chọc vào Ngâm Tuyết, bọn họ nhất thời không biết ý tứ của vị Lâm Phong. Lâm Phong suy nghĩ một chút, cười hỏi Ngâm Tuyết.
"Trở về sẽ ban thưởng thêm cho ngươi, chuyện này ngươi giải quyết luôn đi."
Ngâm Tuyết suy nghĩ mỉm cười, nàng luôn không vì người khác có thân thế đáng thương mà tha cho họ, thế giới này vốn là nhược nhục cường thực (mạnh nuốt yếu, cá lớn nuốt cá bé) nhưng nàng lại biết lúc này nàng ở nơi này đích xác là hoàn toàn không có thế lực. Nhưng nàng đối với ba tên này hẳn là cừu nhân hãm hại cả gia đình họ, nàng dĩ nhiên sẽ không ngu đến nỗi đi bồi dưỡng thế lực để phản lại mình.Nhìn ba người kia, nhất thời nàng cảm thấy Ân Môn tứ tử xác thực là nhân tài, bằng thủ đoạn của nàng lấy hai vị huynh đệ của hắn làm con tin, cũng không sợ không khống chế được hắn, nắm dao nắm đằng chuôi, cho nên đáp ứng nói.
"Mang ba người bọn hắn đi, chờ khi trở về Ám Các chính ta tự mình xử lý."
Mấy người Thất Sát lập tức đi lên, đem kéo ba người thiếu niên xuống. Thất Sát bọn họ là vậy, trọng nghĩa khí nhưng khi ra tay đều nhẫn tâm máu lạnh như vậy. Nhiệm vụ được giao ra thì đều trở thành tu la đòi mạng. Bọn người Thất Sát nhìn thấy Ngâm Tuyết như vậy cũng không lấy gì làm quá ngạc nhiên. Người bên cạnh Ngâm Tuyết, tư tưởng cũng coi như là tương đối cởi mở, Ngân Tuyết khi bái Cầm Thánh làm sư phụ, vị sư phụ này tính tình nổi danh cổ quái, làm cho hiện tại Ngâm Tuyết khi làm việc cũng giống hắn tính tình có phần phóng túng không kềm chế được. Bọn họ đi theo Ngâm Tuyết đã lâu phần nào đều hiểu được, ngày đó Ngâm Tuyết nhận một chưởng nội lực của Cầm Thánh. Hai dòng nội lực đối chọi mạnh mẽ khiến nàng ngất xỉu, khi nàng tỉnh lại lại có tính cổ quái ra tay lấy mạng người vô cùng tàn độc. Lần đầu nhìn thấy nàng như vậy bọn người Thất Sát không khỏi kinh sợ, nhưng bọn hắn biết rõ nàng coi họ như người thân luôn bảo vệ bọn hắn. Thất Sát bọn họ đều tình nguyện vì nàng sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.