Chương trước
Chương sau
Ngâm Tuyết nhìn quanh một vòng Hồng Diệp Cốc, chậm rãi nói.
" Ân lão gia, ta nói ông có phải đầu óc không còn minh mãn, cư nhiên lại tin lời Dạ Thần Thiên hắn? Một chiến thần hà cớ lại tay không bắt sói?"
Ân lão gia như sực tỉnh nhưng vẫn không tin vào sự thật.
" Không thể như vậy được, Hồng Diệp Cốc cơ quan trùng trùng điệp điệp. Làm...Làm sao hắn lại dẫn người vào được."
Ngâm Tuyết nghe vậy lắc đầu ngán ngẫm.
" Ân lão gia ơi Ân lão gia, trên đường đi Lâm Phong ngài ấy để lại tín hiệu ngài cũng không biết. Ngài cho là Thất Sát, Tinh Sát chỉ là hư danh a?"
" Vương gia không tìm thấy được nơi cất giấu binh khí."
Đoàn Niệm cho người tìm hết mọi nơi vẫn không tìm được nơi cất giấu binh khí.
"Quái lạ, chẳng lẽ Thần Thiên hắn đã cho người đem đi?"
Lâm Phong nhíu mày lo lắng, thấy vậy Ngâm Tuyết phiền não, không khỏi cười lạnh.
"Trí thông minh đâu rồi? Người chẳng lẽ không biết, rõ ràng Hồng Diệp Cốc là địa phương thế nào? Nơi này dù sao cũng là đất của ai, nếu như Ân tướng quân không để chúng ta tìm kiếm, chúng ta làm sao có thể tìm được?"
Một câu nói nhắc nhở Lâm Phong, xem ra muốn tìm ra số binh khí đó, thực sự phải hạ thủ từ người Ân gia.
Ngâm Tuyết nói làm không ai cảm thấy không ổn, Lâm Phong đã ngầm đồng ý rồi, bọn họ còn dám nói gì nữa? Huống chi Ngâm Tuyết mới vừa diễn thuyết một phen, thần thái không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, bất giác ở trong lòng họ uy tín đã tăng thêm nhiều phần, lúc này Ngâm Tuyết nói chuyện rất có phân lượng, đã tăng thêm cấp bậc cùng với Lâm Phong trước mặt bọn người Tinh Sát. Ý tưởng của Lâm Phong chợt phát, cười một tiếng.
"Vậy ngươi có biện pháp gì khiến bọn họ mở miệng nói ra tung tích của số binh khí đó?"
Hắn chính là muốn xem bản lãnh người của Thất Sát, mặc dù bản lãnh của nàng hắn đã chứng kiến không ít lần, nhưng đến tột cùng nàng còn có thể cho hắn bao nhiêu ngạc nhiên nữa, đây mới thật sự là động không đáy, Lâm Phong cảm giác hắn có chút rơi vào trong trò chơi, ra không được nữa rồi, nhưng là, nữ nhân Ngâm Tuyết này làm cho người ta cảm thấy tò mò, càng muốn đi sâu tìm hiểu, nàng đến tột cùng là dạng nữ nhân gì. Vốn cho là nàng sẽ lạnh lùng cự tuyệt, vậy mà Lâm Phong lại khẽ mỉm cười.
"Chuyện này có khó khăn gì?"
Ngâm Tuyết không thích ăn nói mạnh miệng, Tuy tiếp xúc với nàng không lâu nhưng Lâm Phong biết tính cách của nàng, lại rất tò mò suy nghĩ. 'Ân gia lão đầu tính tình vừa thối lại vừa cứng, Tuyết công tử này thật có biện pháp có thể bắt bọn hắn mở miệng sao?'
"Ngươi cứ thẳng tay, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm."
Vô Song nghe vậy liền bước lên cạnh Ngâm Tuyết khẽ nói nhỏ.
" Các chủ hay người để thuộc hạ..."
" Không cần."
Lời nói dứt khoát Vô Song nghe vậy chỉ biết lùi về sau. Trong đôi mắt đẹp, ánh mắt lộ ra tia cười lạnh nhạt toan tính đưa mắt nhìn, nữ nhân này thật là khiến người ta kinh ngạc.
Ngâm Tuyết mang theo nụ cười quỷ dị không nói hai lời tiến lên hai bước, Thiên Hoang Nhẫn cầm ở trên tay, đột nhiên ánh đao chợt lóe, nàng tiến tới Ân Môn lão gia tử lúc này đang được bầy con cháu vây quanh bảo hộ chém bay tứ chi, chọc mù hai mắt, cả người ông ta đã biến thành một cây nhân côn. (nhân côn: gậy người) Lúc này đám người Lâm Phong vốn quen thuộc chém giết trên chiến trường cũng không khỏi toát ra một tia lạnh thấu xương từ đáy lòng. Trời ạ! Lần này vương gia lại giao du đến tột cùng là cái dạng gì a! Vừa đẫm máu vừa ngoan lạt, không biết trong óc đang suy nghĩ cái gì, dĩ nhiên bọn họ đã âm thầm coi người của Thất Sát là 'Ác ma', cho nên cũng không dám hỏi nàng rút cuộc có dụng ý gì. Lâm Phong nhếch lông mày, hắn vốn tưởng rằng Ngâm Tuyết sẽ khuyên nhủ thuyết phục họ, ai ngờ Ngâm Tuyết lại ngại phiền toái, so với tưởng tượng của hắn còn tàn nhẫn độc ác hơn, thật là một người nguy hiểm!
Mà mục đích của Ngâm Tuyết hiển nhiên cũng không phải là để Ân lão đầu mở miệng, điểm mấu chốt là. người biết sự tình khẳng định không phải chỉ có mình hắn, nhi tử cùng tôn tử của hắn không thể nào không biết gì, Ngâm Tuyết muốn moi tin tức, dĩ nhiên là từ trên người bọn họ.
"Ngươi… Ngươi muốn làm gì! Gia gia, gia gia!"
Mấy đưa cháu Ân gia sinh ra muộn, cũng không tự mình trải qua gian khổ nơi chiến trường, cái chết đối với bọn họ mà nói là bóng ma tương đối lớn, Ân gia lão đầu thống khổ lăn lộn trên mặt đất, máu nhuộm đầy đất, mấy tôn tử không dám lại gần hắn. Ngâm Tuyết lạnh lùng tung cước đạp một cái, lúc này rốt cục có hai tên tiểu tử dám nhào lên cạnh gia gia, nhưng bọn hắn trừ khóc lớn ra cũng không biết làm gì, còn có một người dùng đôi mắt hung ác tàn bạo nhìn chòng chọc vào nàng, dường như tùy thời cũng muốn đoạt đi tánh mạng nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.