Tiếu Nhiên Phủ!
Thời gian trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng không chậm, thấm thoát thời hạn đưa ra của Hàn Khiết Luân sắp kết thúc, Mà người chấp hành chẳng chút hứng thú nào so với ngày đầu đến đây.
Sở Hoan Hoan vẻ mặt cô tịch ngồi trong mái đình, nhìn về những đóa hoa mẫu đơn diễm lệ.Trong lòng nàng có biết bao mâu thuẫn đang trỗi dậy, nhưng bày tỏ cùng ai đây?
Trước kia khi đến nơi này, đã từng nói với lòng, nếu thời hạn chấm dứt, nàng sẽ không chút luyến tiếc quay lưng rời đi, bởi ở đây có kẻ khiến nàng chướng mắt trái tai. Còn hiện tại? Cảm giác hụt hẫng khiến bản thân muốn trốn chạy.
Có lẽ do ngộ nhận, rằng Hàn Khiết Luân thích nàng, dùng mọi cách để khiến nàng chú ý, khiến nàng cảm động, khiến nàng quan tâm đến. Chẳng phải Sở Hoan Hoan ngu ngốc không nhận ra những kế hoạch của hắn, mà vì căn bản nàng muốn xem, đến tột cùng hắn sẽ giở trò gì.
Đưa bàn tay khẽ nâng chiếc cằm xinh xắn, trong đôi mắt lại thấy gương mặt vì thất bại mà nhăn nhó của Hàn Khiết Luân, khiến Sở Hoan Hoan bật cười. Nhưng sau đó nụ cười lại tắt dần khi biết, thì ra hắn cũng như những tên nam nhân khác.
Khi hứng thú với một cành hoa không còn, họ sẽ nhanh chóng tìm cuộc vui khác, chỉ có nàng ngu ngốc mới nghĩ hắn thật lòng, nghĩ hắn là một chính nhân quân tử, nghĩ hắn sẽ là người cho nàng một bờ vai vững chắc.
Đôi mi khẽ buông, cố che giấu một chút gì cay cay đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-hao-sac/758671/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.