Nghị luận cùng bàn giao nhiệm vụ xong, Hàn Lãnh Thiên nhanh chóng trở lạiphòng tìm Lăng Lạc Nhân. Nếu nói vừa rồi, hình sắc hắn tựa diêm lavương, thì hiện tại, hắn cứ như một thê nô bị thất sủng. Có phải bảnthân đã quá lụy tình hay không? Chỉ mới cách xa thời gian ngắn, lại cảmthấy nhớ thê tử đến như vậy?
Bước chân dừng lại, đôi mày Hàn Lãnh Thiên nhíu chặt khi nhớ đến lời nàng nói khi sáng. Nếu một ngày nào đó, Nàng biết được hắn đã sắp đặt mọi chuyện, dùng thủ đoạn để buộc chặtnàng, vậy...nàng liệu có hận hắn? Có rời xa hay bỏ mặt hắn không?
Từ sâu trong tâm trí, một trận lo lắng vô hình ập đến. Tiếp bước nhanhchóng về phòng. Đứng trước cửa, nhìn ánh đèn vẫn sáng có chút kỳ lạ.Chẳng phải Nhân nhi rất thích ngủ đúng giờ sao? Như thế nào lúc này vẫncòn thức?
Đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào, một khối trắng, à không, là một người lười biếng nằm dài ra bàn, đôi mắt cứ chằm chằm nhìn ánh nến,dường như có vẻ mệt mỏi lắm.
”Nhân nhi, sao vẫn chưa ngủ?” Bướcnhẹ đến, ôm trọn thân thể nhỏ bé để trên đùi. Nhìn gương mặt yếu ớt trởnên tươi tỉnh liền cảm thấy yên tâm. Đó mới thực sự là tính cách của thê tử hắn. Nhưng lí do gì khiến nàng bỏ ngủ nằm ì ra đó? Đây vẫn là lầnđầu tiên.
”Thiên...ta bị khó ngủ” Gương mặt Lăng Lạc Nhân tỏ vẻthật đáng thương ngước nhìn. Đành nói vậy thôi, chẳng lẽ đi bảo, vìkhông có hắn nên chẳng thể ngủ? Ôi trời, mặt của nàng chưa đủ độ dày như tường thành như thế đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-hao-sac/758667/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.