Chương trước
Chương sau
Màn đêm bao phủ, Lăng Lạc Nhân mới thở dồn dập đi vào cổng Lăng Gia.Thậtxui xẻo mà, đã biết mình mù đường vậy còn hào hứng đi xem náo nhiệt. Kết quả hiện tại đến bây giờ mới về đến nhà. Điều lo sợ nhất hiện nay lànàng đã làm cho Mẫu Thân tức giận.
Trong phòng, đứng cúi đầutrước Lăng mẫu, nàng hi vọng thời gian có thể quay lại, để không phảilập lại sai lầm này. Nhưng tiếc là trên đời không có thuốc hối hận.
”Con biết mình sai chỗ nào?” Vẫn ngữ âm nhẹ nhàng, thật tình từ khi Tiểu Hỉvề thông báo, bà đã đứng ngồi không yên sai người đi tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút tin tức.Trời cứ tối dần, trái tim cũng vì thế mà cothắt,đến khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, bà mới thực sự bìnhtâm trở lại.
”Con không nên làm sai lời tháo khăn che mặt, không nên ham chơi quên đường về, làm người thêm lo lắng” Giọng nói lí nhínhẹ nhàng có thêm phần nũng nịu. Nàng cũng đâu muốn như thế,nhưng bởi vì đây là cổ đại không rành đường lối, bị lạc điều tất nhiên.
”Takhông trách con, ta chỉ tức giận, con vì sao không biết nguy hiểm, mộtthân một mình chạy theo người lạ mặt, có gì bất trắc, con muốn ta sốngsao?” Từ trong lời nói có phần nghẹn ngào, Lăng Lạc Nhân càng thêm hốihận, nàng đã làm mẫu thân phải đau lòng.
”Con sẽ không như vậynữa, người đừng buồn phiền tổn hại thân thể” Bước tới ngồi xuống trướcmặt, nàng gối đầu vào lòng bà, cảm nhận yêu thương vô bờ bến.Tự hứa vớibản thân, sẽ không làm người đau lòng vì nàng nữa.
”Nha đầungốc, chắc đói bụng rồi, nhanh chóng tắm rửa rồi cùng ta dùng bữa.” Nàng bình an là tốt, chỉ cần như vậy cho dù có tinh nghịch hay bướng bỉnh,thì bà cũng sẵn lòng tha thứ.
Tắm rửa ăn uống xong nàng cũng nhanh chóng ngủ, cả ngày nay với biết bao mệt mỏi rồi.
*
*
*
Quân Bình Phủ!
Không gian im lặng, bóng đêm phủ trùm. Một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện thoátmột cái vào phòng quỳ xuống, tay cung kính với người trước mặt “VươngGia”
”Đã tra ra?” Đưa lưng về Hắc Ảnh, Hàn Lãnh Thiên ánh mắtthâm sâu nhìn vào một nơi xa không điểm dừng, dường như Hắn đang hồitưởng chuyện gì đó.
”Nàng gọi Lăng Lạc Nhân, một cô nhi đượcLăng phụ Lăng gia nhận làm nghĩa nữ từ hai tháng trước” Bẩm báo thôngtin mà mình tra được, Hắc Ảnh cũng không hề nghi hoặc hay nói thêm mộtlời gì, bởi mệnh lệnh Vương Gia đưa ra, hắn chỉ cần phục tùng một cáchtận tâm dù phải hi sinh cũng không suy nghĩ.
”Phái Bạch Ảnh tiếp cận và bảo hộ nàng” Hắc Ảnh nhận lệnh lui ra, căn phòng lại chìm vào im lặng. Hàn Lãnh Thiên khóe môi khẽ mở “Lạc Nhân?” Cái tên cũng như tínhcách.Trước mắt bỗng dưng hiện lên vẻ mặt tức giận của nàng,rất đáng yêu.
__________________________________________
Chầu triềuxong, Hàn Lãnh Thiên gặp riêng Hoàng Đế, sau vụ việc tên thích khách hôm qua,Hắn đang nghi ngờ ngoại bang ngầm phái người vào gây náo loạn.
”Có tra ra kẻ đứng sau?” Hàn Ngôn Duẫn khí thế uy nghiêm ra chiều suy nghĩ. Có lẽ tình hình này phức tạp, nếu do một trong ba nước làm, thì sẽkhông dễ dàng chỉ là tên thích khách.
”Vẫn đang tra, vấn đềtrước mắt là cuộc hữu nghị giao ban bốn nước ba tháng sau” Nếu ở NamViệt các sứ giả có nguy hiểm gì, sẽ có cái cớ cho ba nước còn lại.TamQuốc cùng khai chiến, Nam Việt sẽ bất ổn.
”Ta cũng từng tính đến việc này” Hàn Ngôn Duẫn chỉ xưng ta với một hai đệ đệ của mình, điềunày chứng tỏ, giữ bọn họ tình cảm rất sâu đậm.Thở dài dùng tay ấn tháidương “Hiện tại lại thêm một rắc rối nhỏ về các cựu thần”
”LàHoàng tẩu?” Nếu việc làm cho Hoàng đế đau đầu thì chỉ có mỗi hoàng hậu.Tam cung lục diện chỉ có một nữ nhân cai quản,Vua chưa từng lập thêm một phi tần nào,có thể thấy được tình cảm sâu đậm dường nào.
”Đã ba năm Kỳ nhi chưa mang long thai, các cựu thần dâng tấu thỉnh tuyểnphi.Ta chỉ sợ nàng uất ức” Không phải sợ mình gặp rắc rối, mà sợ thê tửthiệt thòi vì lời bàn tán. Trên đời Hàn Ngôn Duẫn chỉ yêu một nữ nhân,những thứ khác hắn không để ý, chỉ cần nàng vui vẻ bao nhiêu phiền toáihắn sẽ nhận.
”Khải tấu Hoàng Thượng, Hoàng Hậu vừa rồi đã xuấtcung, cẩm y vệ không thể ngăn cản” Thái giám vừa nhận được tin liền chạy vào thông báo.Tất cả mọi việc liên quan tới hoàng hậu không cần thỉnhgặp, có thể trực tiếp cầu kiến, vì luật này hoàng đế đưa ra.
”Nhanh, tăng thêm người ngầm bảo vệ Hoàng Hậu, không để nàng gặp nguy hiểm” Bất cứ chuyện gì, Hàn Ngôn Duẫn cũng có thể bình tĩnh giải quyết thuậnlợi,nhưng đối với Phượng Kỳ thì y như ngồi trên đống lửa “Thông báo vớiTam Vương Gia, Lãnh Thiên cùng ta xuất cung”
Thái giám tuân lệnh cáo lui, Hàn Lãnh Thiên khinh thường liếc mắt, thê tử mà cũng khôngquản được? Thật mất mặt. Chỉ một người mà huy động gần như cả đội thịvệ,hoàng huynh thật không có phong độ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.