Màn đêm bao phủ, Lăng Lạc Nhân mới thở dồn dập đi vào cổng Lăng Gia.Thậtxui xẻo mà, đã biết mình mù đường vậy còn hào hứng đi xem náo nhiệt. Kết quả hiện tại đến bây giờ mới về đến nhà. Điều lo sợ nhất hiện nay lànàng đã làm cho Mẫu Thân tức giận.
Trong phòng, đứng cúi đầutrước Lăng mẫu, nàng hi vọng thời gian có thể quay lại, để không phảilập lại sai lầm này. Nhưng tiếc là trên đời không có thuốc hối hận.
”Con biết mình sai chỗ nào?” Vẫn ngữ âm nhẹ nhàng, thật tình từ khi Tiểu Hỉvề thông báo, bà đã đứng ngồi không yên sai người đi tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút tin tức.Trời cứ tối dần, trái tim cũng vì thế mà cothắt,đến khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, bà mới thực sự bìnhtâm trở lại.
”Con không nên làm sai lời tháo khăn che mặt, không nên ham chơi quên đường về, làm người thêm lo lắng” Giọng nói lí nhínhẹ nhàng có thêm phần nũng nịu. Nàng cũng đâu muốn như thế,nhưng bởi vì đây là cổ đại không rành đường lối, bị lạc điều tất nhiên.
”Takhông trách con, ta chỉ tức giận, con vì sao không biết nguy hiểm, mộtthân một mình chạy theo người lạ mặt, có gì bất trắc, con muốn ta sốngsao?” Từ trong lời nói có phần nghẹn ngào, Lăng Lạc Nhân càng thêm hốihận, nàng đã làm mẫu thân phải đau lòng.
”Con sẽ không như vậynữa, người đừng buồn phiền tổn hại thân thể” Bước tới ngồi xuống trướcmặt, nàng gối đầu vào lòng bà, cảm nhận yêu thương vô bờ bến.Tự hứa vớibản thân, sẽ không làm người đau lòng vì nàng nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-hao-sac/758627/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.